Nợ Âm Khó Thoát

Chương 104 vì tôi?

Mà điều này đối với lão Doãn mà nói, hình như chỉ cần dùng đến một chút sức lực như phủi một hạt bụi.

Tôi nhìn thấy vẻ kìm nén tức giận trong ánh mắt của đội trưởng Chu vào người đàn ông nọ, nhưng lại có vẻ ngột ngạt bứt rứt vì không có chỗ để phát tiết, chứng minh bọn họ đang kiêng dè lão Doãn, hơn nữa còn là cực kỳ kiêng dè.

Đây là người của cục số chín đấy! Mà tất cả những điều ấy, lại tiếp tục chứng minh tính xác thực của một câu nói, chỉ cần bạn có thực lực, không cần biết người xuất hiện trước mặt bạn là ai, thì cũng đều phải cúi đầu.

Đây chính là tôn nghiêm vốn có của kẻ mạnh, lúc này, tiếng nói của lão Doãn lại vang lên.

- Sao vậy? Vẫn muốn quỳ thêm một lúc nữa à? nếu vẫn không cút đi, tôi cũng không ngại cho các người quỳ ở đây đến sáng mai.

Tiếng nói lão Doãn nhàn nhạt, nhưng lại đem theo ý vị không thể cự tuyệt, tôi nhìn thấy đội trưởng Chu và người đàn ông nhìn nhau một cái, trong ánh mắt của hai người đều mang vẻ khổ tâm, sau đó trực tiếp đi ra khỏi cửa tiệm của lão Doãn.

Lúc này, tôi càng không biết nói gì, bởi vì tôi cảm thấy lão Doãn để cho hai người họ đứng dậy, cũng đã là

rất nể mặt tôi rồi, tôi cũng không thể mặt dày mà nói thêm gì nữa, không thể tự cho mình là nhất như thế.

Tôi nhìn lão Doãn đang im lặng không nói gì trước mắt, thân người hơi cong xuống:

- Cảm ơn lão Doãn, nếu như không còn chuyện khác, cháu cũng không quấy rầy lão Doãn nghỉ ngơi nữa, hai ba hôm nữa cháu đến hầu rượu ông ạ.

Nói xong, tôi dè dặt nhấc chân ra khỏi cửa tiệm của lão Doãn, mà khi vừa mới ra ngoài, tôi nhìn thấy Mễ Trần và đội trưởng Chu ba người bọn họ đang đứng ở bên ngoài.

Lúc này hình như đang thương lượng gì đó, tôi vội vàng tiến tới, hỏi bọn họ tại sao vẫn chưa đi? Đừng để lát nữa lại chọc giận lão Doãn.

Khi tôi vừa nói xong, Mễ Trần cười khổ, sau đó lên tiếng nói với tôi:

- Chúng tôi cũng muốn đi, nhưng việc vẫn chưa làm xong, đi sao được?

Câu nói của Mễ Trần khiến tôi hơi ngây ra, sau đó lên tiếng hỏi anh ta, bọn họ muốn làm gì? Lúc này, Mễ Trần đưa mắt nhìn đội trưởng Chu bên cạnh, còn cả người đàn ông trung niên.

- Đúng rồi, giới thiệu với cậu trước đã, vị này là đội trưởng phân đội số chín của một nhánh huyền tự, Đỗ Trường Thanh, đội trưởng Đỗ.

- cái đó, đội trưởng Đỗ, chuyện tiếp theo chú nói với chú em Nhất Lượng nhé, bây giờ muốn lấy được đồ, chỉ sợ cũng chỉ còn mỗi chú em Nhất Lượng này mới có một tia hi vọng.

Trên mặt Mễ Trần, treo một nụ cười khổ, tôi cũng không biết nói gì, trơ mắt nhìn anh ta, tôi lấy ở đâu ra tia hi vọng cho anh ta chứ? Anh ta chuyên môn đẩy tôi vào hố lửa, tính cách lão Doãn hỉ nộ bất thường, tôi thực sự không dám nói thêm gì nữa.

Ánh mắt Đỗ Trường Thanh lóe qua một tia do dự, trầm mặc một lúc, Đỗ Trường Thanh nhìn tôi, cất tiếng:

- Chú em bé nhỏ, nói đi cũng phải nói lại, chuyện này có liên quan đến cậu.

Lúc đầu tôi đã chuẩn bị, vểnh tai chờ đợi sẵn, nhưng khi nghe thấy lời nói của Đỗ Trường Thanh, cả người tôi kinh hãi, suýt chút nữa không phản ứng lại được.

Mẹ nó, làm sao chuyện này lại có liên quan đến tôi? Đừng nói Đỗ Trường Thanh tưởng rằng nói như thế, thì tôi mới giúp bọn họ chứ? Nếu là như vậy, vậy thì nước cờ mà ông ta đang tính chỉ sợ đã đánh sai rồi, bởi vì không có tác dụng.

Cụ thể vẫn phải để ông ta nói xong mới được, bằng không lại gán ghép thứ gì đó lên người tôi, sẽ khiến tôi cảm thấy không thoải mái, mà lúc này, Đỗ Trưởng Thanh lại nói:

- Chắc là cậu em bé nhỏ vẫn chưa biết? Bởi vì chuyện của thôn nhà cậu, một vị trưởng lão của cục số chín đã đích thân ra tay, muốn thông qua xem bói, tìm lấy một chút manh mối, nhưng cuối cùng lại thất bại, thậm chí còn bị cắn trả lại, thân bị trọng thương.

Nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Đỗ Trường Thanh, chuyện này Mễ Trần từng nói qua, nhưng Mễ Trần là bí mật nói với tôi, cho nên vào lúc Đỗ Trường Thanh vừa nói xong, tôi lập tức giả vờ lộ ra một gương mặt chấn kinh.

- Còn có chuyện như vậy?

Tôi có phần kinh ngạc hô lên, nhìn Đỗ Trường Thanh trước mắt, mà lúc này Đỗ Trường Thanh cũng gật gật đầu.

- Không sai, vị trưởng lão này vì tìm kiếm manh mối liên quan đến chuyện thôn nhà cậu, mà thân thể bị trọng thương, chúng tôi đến nơi đây, cũng là vì muốn tìm thứ có thể trị thương cho trưởng lão.

Nói xong, Đỗ Trường Thanh im lặng, sắc mặt nặng nề nhìn tôi, mà Chu Quảng Trạch ở một bên cũng tiếp lời.

- Dược liệu này khá khan hiếm, chúng tôi đã đi rất nhiều nơi nhưng đều không tìm thấy, không ngờ lại tìm ra ở đây, nếu như không thành công mua được, chỉ sợ ở chỗ khác cũng không dễ tìm.

Nhìn được ra, vẻ mặt nóng ruột trên mặt Chu Quảng Trạch và Đỗ Trường Thanh đều không phải giả dối.

Có điều ở khúc này tôi lại càng thêm hoài nghi, tính cách của lão Doãn mặc dù có hơi cổ quái, nhưng việc làm ăn, chỉ cần đưa tiền, lão Doãn cũng không thể nào đuổi khách đi mới đúng?

Khi tôi hỏi đến vấn đề này, tôi nhìn thấy trên mặt Chu Quảng Trạch và Đỗ Trường Thanh hiện ra vẻ ngượng ngùng, sau đó Chu Quảng Trạch vội vàng chuyển chủ đề, dường như không muốn nói quá nhiều trên vấn đề ấy.

- Chú em Nhất Lượng, chúng tôi nghe Mễ Trần nói, ấn tượng của lão tiền bối trong kia với cậu cũng không tồi, cho nên có thể mời cậu giúp đỡ một chút, mua hộ thứ đồ kia được không?

Tôi nhíu chặt mày, bị Chu Quảng Trạch và Đỗ Trường Thanh trước mặt làm cho ngây người, hai người này rốt cuộc đã đắc tội gì với lão Doãn?

Nếu như đường đường chính chính dùng tiền để mua, không phải là chuyện rất dễ xử lý hay sao?

- Cái đó, đội trưởng Đỗ, đội trưởng Chu, hay là để cháu nói với Nhất Lượng một hai câu nhé?

Lúc này, Mễ Trần thò người vào, lên tiếng nói với hai người họ.

Hai người nhìn nhau, đều gật đầu, sau đó quay người đi ra chỗ khác, Mễ Trần một tay đặt lên trên vai tôi, kéo tôi vào một góc.

- Hề hề, chuyện đó, hai vị kia là vì quyết giữ thể diện, cho nên để tôi nói cho cậu biết nhé.

Đi tới một góc, Mễ Trần cười cười, bé tiếng nói với tôi.

Tôi không tiếp lời, mà nghi hoặc nhìn Mễ Trần, Mễ Trần nói cho tôi biết, lúc đầu một thứ đều diễn ra rất suôn sẻ.

Đến cuối, lúc nói đến chuyện tiền nong, Đỗ Trường Thanh và Chu Quảng Trạch cảm thấy giá cả mà lão Doãn đưa ra có chút đắt, sau đó mới mặc cả với lão Doãn, nhưng lão Doãn nói, đến chỗ này của lão, chỉ nói một lời, không được mặc cả.

Đỗ Trường Thanh với Chu Quảng Trạch thấy việc mặc cả không thành, trong lòng cũng cảm thấy không vui, lúc đó có nói với lão Doãn một câu hơi khó nghe.

Nói đến đây, Mễ Trần dừng lại, tôi nhìn anh ta, vội vàng hỏi bọn họ đã nói gì?

Mễ Trần cười ngượng, sau đó giả làm theo dáng vẻ của Đỗ Trường Thanh:

- Lão già, đến đây là vì coi trọng ông, ông nghĩ bản thân mình là nhân vật tài giỏi lắm sao?

Nghe thấy lời của Mễ Trần, mặt tôi đen lại, nói thể nào thì Đỗ Trường Thanh cũng là đội trưởng một nhánh huyền tự, thực lực có lẽ còn trên cả đội trưởng Chu, làm sao có thể nói ra lời nói thiếu suy nghĩ như thế chứ?

- Cái đó cậu cũng nên hiểu cho chú ấy một tý, đội trưởng Đỗ lúc ấy cũng rất vội vã, đây là nhiệm vụ mà cục số chín giao cho đội trưởng Đỗ.

Mễ Trần lập tức giải thích.

Tôi lại chẳng để ý anh ta, trong lòng cũng thấy không vui, sau đó nói:

- Chẳng có gì là vội vã hay không vội vã, quen với việc tự cho mình là nhất rồi, nếu như tôi đoán không sai, có lẽ bọn họ đã lấy cục số chín ra để uy hiếp lão Doãn đúng chứ? Bằng không lão Doãn cũng chẳng phẫn nộ như thế?

Nhìn Mễ Trần, tôi trầm giọng hỏi anh ta.

Khi tôi vừa hỏi xong, Mễ Trần cũng không biết nói gì, rõ ràng là đã thầm xác nhận lời nói của tôi, tôi thở dài một tiếng, sau đó nói, rắc rối này hoàn toàn là do Đỗ Trường Thanh và Chu Quảng Trạch tự tìm.

Nếu như chỉ là do lão Doãn không chịu bán thứ gì đó, tôi còn có thể thử đi nói tình nói lý, nhưng cục diện thế này, tôi không biết phải bắt đầu khuyên giải lão Doãn từ đâu.

Vừa nói xong, Mễ Trần đã vội vàng lên tiếng:

- Đừng mà người anh em, chuyện này chỉ sợ cũng chỉ có cậu mới giúp được chúng tôi, nếu như cậu không giúp, cả Qúy Dương này làm gì còn ai có thể thuyết phục được lão tiền bối nữa? Chuyện này thực sự rất quan trọng, bất luận như thế nào cậu cũng phải giúp!

Mễ Trần cười khổ, nhìn tôi nói, lông mày tôi nhíu chặt, chuyện này không phải tôi không muốn giúp, nhưng tôi thực sự không dám chắc chắn.

Nói thế nào thì, Đỗ Trường Thanh và Chu Quảng Trạch cũng đã đắc tội không nhẹ với lão Doãn, tôi vỗn dĩ cũng chỉ là một người thấp cổ bé họng, bây giờ tạo thành cục diện rắc rối như này, lại muốn tôi giúp đi nói tình nói lý, đừng tới lúc đó tình không thành, mà lại còn chọc giận lão Doãn, vậy tôi chẳng phải được một mất mười rồi sao.

Mễ Trần hình như cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng tôi, lúc này, lại lên tiếng, nói:

- Không biết cậu có phát hiện ra không, những gì lão Doãn tiền bối làm, hình như đều là vì cậu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất