Nợ Âm Khó Thoát

Chương 118 lại xuất hiện rồi

Nghe vậy Ngô Vân lập tức kinh hãi, nhìn tôi nói:

- A, có sai sót ở đâu không? Con mẹ nó để mình lại một mình sao?

Thấy sắc mặt sợ sệt của Ngô Vân, tôi vội vàng nói với cậu ta, thường thì những thứ đó sẽ không chạy ra xa thế này để hại người, còn về dấu tay máu, tôi nghĩ biện pháp giúp cậu ta khống chế, ở chỗ này của tôi nhất định an toàn hơn trong ký túc xá của trường không biết bao nhiêu lần.

Nghe tôi nói vậy, Ngô Vân cũng bán tín bán nghi, tiếp đó tôi bảo Ngô Vân cởi quần áo ra, mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng Ngô Vân vẫn làm theo, sau khi cởi quần áo trực tiếp nằm bò xuống giường, lộ cổ ra bên ngoài.

Mà tôi lấy ra chu sa, vẽ một vòng quanh dấu tay máu trên người Ngô Vân, như vậy có thể áp chế âm khí trên người Ngô Vân, bằng không lát nữa khí âm sát này chạy loạn khắp nơi, chắc chắn chính là một chuyện nan giải.

Sau khi làm xong, tôi tìm tới một con dao, bôi chu sa lên trên!

- Này, không phải chứ, Nhất Lượng cậu muốn làm gì?

Nhìn thấy tôi cầm dao, Ngô Vân bỗng giật nảy mình, tôi cười cười, nói bây giờ phải thả khí âm sát trong dấu tay máu ra ngoài, bằng không thứ đó sẽ gây hại đến thân thể của cậu ta.

Sau khi giải thích một hồi, Ngô Vân cũng đã tin, tôi vội vàng dùng dao khứa một vết nhỏ trên cổ Ngô Vân, lập tức vang lên một tiếng “xi”.

Một dòng máu đen bắn ra ngoài, mà tôi cũng vội vàng cầm thùng rác đã chuẩn bị sẵn ở một bên lên, hứng lấy dòng máu đen sì.

Khi máu tươi bắn ra, một mùi hôi thối cũng bốc lên, đến ngay cả Ngô Vân cũng không nhịn không được mà bịt chặt lỗ mũi, đây là phương pháp tôi nhìn thấy trong Tang Sinh Kinh.

Nhưng tôi không ngờ tới, thứ này lại thối đến vậy, ông nội nó, thất sách rồi, còn khó ngửi hơn cả tạp chất tôi bài trừ ra ngoài khi tôi lên tới Trúc Cơ.

Có điều khi máu đen được bài trừ ra ngoài, tôi nhìn thấy dấu vết màu đỏ trên cổ Ngô Vân cũng nhạt màu hơn nhiều, không còn đỏ mọng như lúc trước nữa.

Hai phút trôi qua, khi nhìn thấy máu chảy ra từ cổ Ngô Vân đã quay trở lại màu sắc bình thường, tôi cũng vội vàng lấy đồ nghề, kìm máu cho Ngô Vân, lúc này dấu tay trên cổ của Ngô Vân đã đỡ hơn khá nhiều.

Đã giống như vết bầm của người bình thường bị bóp cổ, tôi vội vàng xử lý đống máu tươi hôi thối kia, lúc quay lại, Ngô Vân đang soi gương.

Nhìn thấy dấu tay trên cổ đỡ đi nhiều, Ngô Vân mặt mày vui vẻ nhìn tôi:

- Nhất Lượng, cậu đỉnh quá! Đúng thật là đã đỡ hơn rồi này!

Tôi gật đầu, đây chỉ được coi là một phương pháp khá ngốc nghếch, sau đó tôi tìm đến một lá bùa, đưa cho Ngô Vân, dặn cậu ta đem theo bên mình, mặc dù đêm nay sẽ không xảy ra chuyện, nhưng để phòng ngộ ngỡ.

Thấy tôi thực sự có chút thủ đoạn, đối với việc tối nay tôi muốn đến trường, Ngô Vân cũng không nói gì nữa, chỉ dặn tôi cẩn thận chút.

Rất nhanh đã tới tối, tôi ra khỏi cửa, tiện tay cũng không quên dán một lá bùa bên ngoài cửa, sau đó mới trực tiếp đi đến phòng ký túc trong trường.

Đêm nay, tôi rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là thứ gì, có thể thần không biết quỷ không hay hại người ở ngay dưới tầm mắt của tôi, hơn nữa tôi còn không hay biết.

Đối với điều ấy, tôi rất khó hiểu, cứ coi như thực lực của thứ này rất mạnh, nhưng cũng không đến mức là kết cục như thế này mới đúng, ít nhất cũng để lại khí mùi khiến tôi cảm nhận được.

Nhưng không ngờ tôi đến ngay khí mùi cũng không cảm nhận thấy, điều này đã có chút khiến tôi nghĩ không ra.

Sau khi đến ký túc, tôi ngồi khoanh chân trên giường, sau đó linh khí trong người không do dự mà trực tiếp dâng lên, từ từ lan ra, cảm ứng động tĩnh ở tứ phía, đi vào trạng thái tu luyện, chỉ cần bên ngoài có một chút động tĩnh cực nhỏ, tôi đều có thể cảm nhận được ngay lập tức.

Từng giây từng phút trôi đi, nhưng tôi vẫn không cảm nhận được động tĩnh gì ở trong phòng, điều này khiến lòng tôi có phần nghi hoặc, đây rốt cuộc là thứ gì?

Lẽ nào biết tôi đang đợi ở đây, cho nên không lộ diện sao? Nhưng vô lý, tối qua tôi cũng ở đây, nhưng cuối cùng không phải Ngô Vân vẫn xảy ra chuyện hay sao?

Cho nên tôi phán đoán, thứ này có lẽ không sợ tôi, bằng không tối qua căn bản cũng chẳng trực tiếp ra tay như thế, điều này khiến tôi không hiểu nổi.

Thời gian một đêm rất nhanh đã trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, tôi bị tiếng tiếng thét thất thanh ở phòng bên cạnh đánh thức, khi tiếng thét truyền tới, mắt tôi mạnh mẽ mở ra, bản năng cảm thấy có dự cảm không tốt.

Sau đó tôi xông ra khỏi phòng, lao nhanh sang phòng kế bên.

Khi tôi đẩy cửa ra, đã nhìn thấy một phòng vốn dĩ có bốn người, ba người trong đó co rúm vào một góc, ôm chặt lấy nhau, mà trên một chiếc giường, có một cỗ thi thể đang nằm yên tĩnh.

Nói là thi thể, là bởi vì lúc này sắc mặt cậu ta trắng như tờ giấy, đôi mắt trợn lớn, chỉ hận không thể trực tiếp nhảy ra khỏi hốc mắt.

Miệng há to, phần mặt rõ ràng có chút vặn vẹo, quan trọng nhất là, trên cổ của thi thể, không ngờ lại có một dấu tay màu đỏ.

Dấu tay rõ ràng đến thế, vị trí của dấu tay giống hệt với vị trí trên người Ngô Vân, lúc này lòng tôi bỗng trùng xuống, lại ra tay rồi, chính là vào đêm qua.

Nhưng tôi lại không nhận biết được, thứ này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì? Sắc mặt tôi u ám nhìn ba bạn học khác, hỏi bọn họ đây là chuyện gì? Là ai phát hiện ra.

Một thân hình run rẩy mạnh nhất trong đó nói với tôi, là cậu ta phát hiện, lật chăn ra đã như vậy rồi.

Không lâu sau, lãnh đạo của nhà trường cũng đã tới, vẫn là mấy người tôi đã gặp lúc trước, hiệu trưởng nhìn thấy tôi cũng có mặt tại hiện trường, bèn nhíu mày hỏi tôi.

Lúc này, tôi cũng biết, hiệu trưởng tên là Lục Lâm, tôi nhìn thi thể trên giường, sau đó nhìn hiệu trưởng Lục, thấp giọng nói:

- Hiệu trưởng Lục, không biết có thể nói chuyện một chút với thầy hay không?

Lông mày hiệu trưởng Lục hơi nhướn lên, sau đó nói gì đó với người ở bên cạnh ông ấy, bèn trực tiếp đi tới chỗ tôi, tôi dẫn hiệu trưởng Lục vào trong phòng mình, bởi vì trong phòng tôi không có người.

- Bạn sinh viên này, em muốn nói gì?

Hiệu trưởng Lục đóng cửa, trực tiếp lên tiếng hỏi tôi, tiếng nói của hiệu trưởng Lục không lớn, bởi vì phòng ký túc cách âm không tốt, chỉ sợ cũng bị người khác nghe thấy.

- Hiệu trưởng, hiện tại đã liên tiếp có hai người chết rồi, chắc là trong lòng thầy rõ hơn ai hết, chuyện này không đơn giản chỉ là bệnh tim bẩm sinh.

Tôi nhìn hiệu trưởng Lục, cũng nói thẳng vào vấn đề chính.

- Em muốn nói gì?

Lông mày hiệu trưởng Lục nhíu chặt, tiếp đó hỏi tôi.

- Em muốn nói với thầy là, dấu tay trên cổ người chết, nhất định không phải do con người tạo ra, hơn nữa nếu em đoán không sai, tòa ký túc này, liệu có phải đã từng xảy ra chuyện?

Lúc nói, đồng thời ánh mắt tôi cũng dính chặt lên người hiệu trưởng Lục trước mặt, bởi vì tôi muốn nhìn xem, ông ấy có lừa tôi không.

Mà khi tiếng của tôi vừa dứt, đã nhìn thấy ánh mắt của hiệu trưởng Lục khẽ lay động, hình như đang cố ý tránh khỏi thứ gì đó.

- Bạn sinh viên, không được ăn nói linh tinh, bây giờ là xã hội khoa học kỹ thuật, lan truyền mê tín phong kiến sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Trầm mặc một lúc, hiệu trưởng Lục cũng trầm giọng nói với tôi, mà nghe vậy lòng tôi hơi ngây ra, vẫn không đồng ý nói ra sao?

Chính vào lúc tôi định nói gì đó, chuông điện thoại của tôi bỗng vang lên, người gọi là Ngô Vân, sau khi ấn nghe, tiếng nói cực kỳ sốt ruột của cậu ta cũng truyền ra.

- Nhất Lượng, xong rồi, xong rồi, mẹ nó, dấu tay trên cổ lại đậm màu rồi, lại trở về hình dạng như lúc trước.

Nghe thấy tiếng nói của Ngô Vân, tim tôi như nghẹn lại, mặc dù Ngô Vân ấp a ấp úng, nhưng tôi cũng ngay lập tức hiểu ra, ý của cậu ta là gì.

Tôi kêu Ngô Vân đợi tôi, tôi lập tức trở về, sau đó cũng trực tiếp tắt máy.

Tiếp theo, tôi đưa số điện thoại của mình cho hiệu trưởng Lục, bảo ông ấy bao giờ nghĩ thông rồi thì gọi điện cho tôi, cứ tiếp diễn thế này, chỉ càng thêm nhiều người nữa phải bỏ mạng.

- Hơn nữa người vừa rồi gọi điện cho em thầy cũng biết, là bạn cùng phòng của chúng em, trên cổ bạn ấy cũng có dấu tay máu.

Tôi đem chuyện của Ngô Vân nói qua với hiệu trưởng Lục, tiếp đó rời khỏi trường học trong ánh mắt lấp đầu phân vân của thầy ấy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất