Điều này khiến lòng tôi hơi ngây ra, phản ứng của Dương Hùng khiến tôi biết được, ngọc bội này rất quan trọng đối với ông ấy.
Tôi không có chút giấu giếm, lấy ngọc bội song ngư ra, sau đó nhàn nhạt nói với Dương Hùng.
– Lần này suýt nữa thì bác rơi vào cửa tử, chính là vì đã bị thứ này làm
hại, bác nghĩ kỹ xem, thứ này thật sự rất quan trọng sao?
Nhìn Dương Hùng trước mắt, tôi cũng chú ý đến biểu cảm thay đổi trên mặt ông ấy, quả nhiên, khi tôi vừa nói xong, tôi nhìn trong đáy mắt ông ấy xuất hiện chút do dự.
Tôi không nói gì, mà im lặng chờ đợi câu trả lời của Dương Hùng.
Rất lâu sau, Dương Hùng mới cất tiếng:
– Người anh em, thứ này là bác dùng tính mạng của mình để đem ra ngoài, bây giờ kêu bác từ bỏ nó, có chút không can tâm.
Tiếng nói của Dương Hùng rất kiên quyết, trong thời gian cực ngắn, cho dù là
biết thứ này gây hại đến tính mạng của mình, Dương Hùng lại vẫn còn có
thể đưa ra quyết định nhanh đến như vậy.
Cho dù bất bình thường, cũng không từ bỏ ngọc bội song ngư.
Nghe vậy tôi cười nhẹ, trực tiếp đặt ngọc bội đến bên cạnh Dương Hùng, tiếp đó, tiếng nói run rẩy của ông ấy lại vang lên.
– hơn nữa, bây giờ bác gặp được cháu rồi, thì càng không có lý do gì để vứt bỏ nó.
Nói đến đây, khóe miệng Dương Hùng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, đây là nụ
cười tự tin, tôi chuyển một cái ghế đến ngồi bên cạnh Dương Hùng.
– Bác trai, bác gọi cháu là Lý Nhất Lượng là được rồi, cháu là bạn học của Dương Nặc.
Nghe thấy câu nói người anh em trong miệng Dương Hùng, lòng tôi cứ có cảm
giác không thoải mái, dù sao tôi cũng chỉ là bạn học của Dương Nặc, xưng hô như vậy với bố cô ta, cũng có chút không đúng.
– Nếu đã vậy, bác cũng không khách khí nữa, Nhất Lượng, nếu Tiểu Nặc đã gọi
cháu tới đây cứu bác, chứng minh nó rất tin tưởng cháu, bảo bối bé nhỏ
này của bác mặc dù có nhiều lúc hơi tùy hứng một chút, nhưng mắt nhìn
người không tồi, cháu là một người xứng đáng để tin tưởng vậy bác sẽ nói cho cháu biết một số chuyện.
Dương Hùng cười cười, trực tiếp lên tiếng, nói với tôi.
Nghe vậy lòng tôi hơi ngây ra, xem ra không đợi tôi hỏi, Dương Hùng đã chuẩn bị nói cho tôi biết một vài chuyện.
Lúc này, Dương Hùng nói, ông ấy ngoài kinh doanh ra, còn thích mạo hiểm, mà từ sau khi tập đoàn Dương Thị đã có tiếng tăm, bởi vì từ Từ Huệ cũng là một người phụ nữ thông minh sắc sảo, ông ấy liền đem cả công ti của
mình giao cho vợ quản lý.
Mà bản thân ông ấy lại thích đi du lịch khắp nơi, đi tìm kiếm những thứ thần bí.
Bọn họ còn có một đội mạo hiểm riêng, đều là những người thích mạo hiểm mới tham gia vào, ông ấy đương nhiên không thể chối từ, mà cũng cùng tham
gia.
Trên đường, ông ấy tìm hiểu được, lần mạo hiểm này, không ngờ lại có liên quan đến vài sự kiện bí mật ở trong nước.
Nói đến đây, Dương Hùng ngừng lại, mà tôi đang nghe nhập thần, bèn ngẩng
đầu lên, nhìn Dương Hùng hỏi, thứ gọi là sự kiện bí mật là thứ gì?
Dương Hùng cười nhạt, sau đó trực tiếp hỏi tôi:
– Cháu nghe nói qua Bành Gia Mộc* chưa?
Tiếng Dương Hùng vừa dứt, lông mày tôi hơi nhíu lại, Bành Gia Mộc là ai? Tôi
thực sự không biết, lắc đầu, trực tiếp nói với Dương Hùng, tôi thật sự
không biết Bành Gia Mộc là ai.
Dương Hùng dường như cũng đã dự liệu được, gật đầu nói:
– Chuyện này cũng đã lâu rồi, mà quốc gia đối với chuyện này vẫn luôn bảo mật rất kỹ, không để cho tin tức lan truyền ra ngoài, không biết cũng
là chuyện thường tình.
Tiếp đó Dương Hùng lại nói, Bành
Gia Mộc, cũng chính là người có liên quan đến ngọc bội song ngư trong
tay ông ấy, chuyện này phải nói ngược về năm 1980.
Bành
Gia Mộc là một nhà khoa học của nước ta, mà điều nổi tiếng nhất của ông
ta, chính là thám hiểm, năm 1980, Bành Gia Mộc đem theo một đội ngũ,
chuẩn bị đi tới Lop Nor* tìm kiếm bí mật của Lop Nor.
Nghe Dương Hùng nói đến những thứ này, lòng tôi càng thêm nghi hoặc, Lop Nor này lại là thứ quái quỷ gì? Bởi vì những thứ này tôi không biết, mà
nghe Dương Hùng nói, thì lại giống như là đang nghe thiên thư.
Dương Hùng cười mỉm, nói ông ấy sẽ từ từ giải thích cho tôi nghe.
Lop Nor lúc trước là một hồ nước mặn lớn, còn có khu đầm lầy nước mặn. Niên đại những năm 60 – 70, thượng nguồn bởi vì thay đổi dòng chảy và ngăn
nước thượng du phục vụ cho khai hoang nông nghiệp, nước trong hồ dần dần khô hạn, trở thành sa mạc muối vô cùng lớn, bốn bề đều bị sa mạc bao
vây.
Nhưng Lop Nor này lại có rất nhiều bí mật mà không
ai biết, khi mới bắt đầu là một đội nghiên cứu khoa học phát giác ra Lop Nor, nhưng mãi cho đến khoảng năm 1957, nghe nói không ngờ nước ta phát hiện ra di chỉ của một tòa cổ thành ở Lop Nor.
Có quá nhiều tin tức liên quan đều đã bị quốc gia bảo mật, cho nên những tin tức lộ ra ngoài là cực kỳ ít.
Bành Gia Mộc cũng là vì muốn đi do thám xem rốt cuộc là thế nào, cho nên đã
lựa chọn đi vào Lop Nor, mà trong này lại có một thứ quan trọng nhất,
ngọc bội song ngư.
Nghe nói lần đó Bành Gia Mộc phát hiện ra ngọc bội song ngư, còn tìm thấy cả di chỉ của tòa cổ thành.
Dương Hùng nói đến đây, tim tôi cũng bắt đầu hơi nghẹn lại, bởi vì Dương Hùng nói đến ngọc bội song ngư, tôi theo bản năng nghĩ ngay tới thứ trong
tay Dương Hùng kia, tôi nhíu chặt lông mày, im lặng chờ đợi Dương Hùng
tiếp tục nói.
Nhưng, khiến người ta hoàn toàn không ngờ
tới là, trong lần đầu tiên đi điều tra, Bành Gia Mộc đã mất tích ly kỳ,
những đội viên đi theo cùng Bành Gia Mộc, toàn bộ đều đã chết, gần như
không ai sống sót.
Chỉ riêng thi thể của Bành Gia Mộc lại không thấy đâu, và cả ngọc bội song ngư mà ông ta phát hiện ra nữa.
Nghe đến đây lông mày tôi nhíu vào chặt hơn, sau đó hỏi Dương Hùng:
– Bác trai, nếu Bành Gia Mộc kia đã biến mất cùng với ngọc bội song ngư,
vậy quốc gia tại sao lại biết được sự tồn tại của miếng ngọc bội song
ngư này?
Dương Hùng cười nhạt, nói lúc vừa bắt đầu, đội
khảo nghiệm đương nhiên vẫn liên lạc với người bên này, khi phát hiện ra ngọc bội song ngư, đã trực tiếp gửi tin tức đi, còn có cả ảnh chụp.
Chỉ có điều bây giờ bức ảnh đó ở đâu, cũng không ai biết, ngọc bội song ngư có hình dáng như thế nào, càng chưa ai thấy qua.
Nghe vậy, lông mày tôi nhíu chặt lại, lòng thầm nói: nếu nói như vậy, ngọc
bội song ngư trên người Dương Hùng cũng chưa chắc đã là ngọc bội song
ngư ở trong câu chuyện này, bởi vì thứ đó chưa có ai thấy qua?
Lúc này, Dương Hùng tiếp tục nói, sau khi Bành Gia Mộc mất tích, quốc gia
nhiều lần phái người đi tới Lop Nor, nhưng vẫn không thể tìm thấy tăm
tích của Bành Gia Mộc, ngay cả thi thể của ông ta, thậm chí những trang
bị đã mất tích ở Lop Nor.
Những thứ này, cái gì cũng không tìm thấy, cho nên Bành Gia Mộc cứ như vậy mà mất tích thần bí.
Cuối cùng chuyện này cũng dần dần bị người ta quên đi, nói chính xác hơn đã
bị nhà nước che đậy, phong tỏa tin tức, rất ít người biết những bí mật
bên trong câu chuyện này.
Lúc này, tôi cũng trực tiếp lên tiếng, gặt hỏi Dương Hùng, lần này nơi bọn họ đến lẽ nào chính là Lop Nor?
Dương Hùng cười cười, sau đó gật đầu, nói:
– Cháu đoán không sai, lần này nơi mà bọn bác tới, chính là Lop Nor, hơn nữa còn nhìn thấy di chỉ cổ thành trong truyền thuyết.
Nghe vậy lòng tôi giật thót một cái, di chỉ cổ thành? Lẽ nào chính là di chỉ cổ thành mà Bành Gia Mộc phát hiện hay sao? Mà ngọc bội song ngư này,
cũng chính là thứ Dương Hùng lấy ra từ trong di chỉ cổ thành đó?
Tôi ngay lập tức nói nghi hoặc trong lòng mình ra, Dương Hùng gần như cũng
không giấu giếm tôi bất cứ điều gì, trực tiếp nói với tôi, ngọc bội song ngư đích thực là được ông ấy đem về từ di chỉ cổ thành đó.
Mà cuối cùng bọn họ thập tử nhất sinh, thiếu chút nữa đã không thể sống
sót mà thoát ra từ bên trong, cả một đội có tất cả hơn hai mươi người,
nhưng còn sống ra đến bên ngoài lại chỉ còn một nửa, một nửa còn lại đã
chôn thân bên trong di chỉ cổ thành.
Lòng tôi kinh hãi,
trong ánh mắt của Dương Hùng không hề có vẻ là đang nói dối, nhưng nếu
đã biết đây là nguy hiểm chí mạng, Dương Hùng tại sao vẫn không chùn
bước, muốn tiếp tục kiếm tìm bí mật?
Dương Hùng lúc
trước không can tâm từ bỏ, có lẽ cũng chính là vì muốn tiếp tục tìm kiếm bí mật của ngọc bội song ngư, hoặc cũng có thể là bí mật của Nop Lor.
Nhìn Dương Hùng, lòng tôi bỗng chấn kinh, sự tình, nhất định không thể đơn
giản như thế, Dương Hùng vẫn còn chuyện đang giấu tôi.
Chú thích*
1.Bành Gia Mộc: một sự kiện có thật, giống với trong truyện, thông tin về câu
chuyện này rất ít, mình đã ngồi mòn mông tìm một số thông tin cho mọi
người tìm hiểu đây:
Ngọc bội Song Ngư là một trong những sự kiện bí ẩn nhất từ thời xưa của Trung Quốc, mà cho đến nay các nhà
nghiên cứu, khảo cổ đã tốn rất nhiều công sức nhưng vẫn chưa giải đáp
được, tất cả mới chỉ dừng lại ở mức độ “giả thuyết.”
Trong khoảng năm 1957 đến năm 1962, di chỉ của một thành cổ tại Lop Nor (Tân
Cương, Trung Quốc) được phát hiện, nhiều thanh niên đã tới đây để tìm
kiếm cổ vật, nhưng sau đó không rõ chuyện gì đã xảy ra khiến tất cả
những người này không chết thì cũng bị điên.
Những người bị điên trông giống như bị ma nhập, nhưng lại có những hành vi hoạt bát lạ thường. Sau một thời gian, lần lượt những người này đều chết. Khi
xét nghiệm thi thể, người ta phát hiện có một loại độc tố còn xót lại
trong dạ dày. Đó là một loại thực vật lạ và có thể chính loại thực vật
này đã khiến họ phát điên.
Tại thời điểm đó, một
cuộc điều tra đã được tiến hành nhưng không thu được kết quả gì. Đến khi cách mạng văn hóa nổ ra, cơ quan hành chính thời đó bị tê liệt, và vấn
đề này bị “xếp xó”.
Sau khi cách mạng văn hóa kết
thúc, vấn đề này lại được tiếp tục điều tra. Thành viên chủ yếu của đội
điều tra là người của quân đội và rất nhiều chuyên gia của các lĩnh vực
khác.
Cuộc điều tra được tiếp tục, di chỉ thành cổ được tìm ra, và câu chuyện đáng sợ kia lại một lần nữa tái diễn.
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, những người này đã đi đâu, gặp phải cái gì?
Đó đều là những chuyện tuyệt mật. Chỉ biết rằng, khi đi thì rầm rộ mà
chẳng có mấy người trở về. Người đứng đầu đội điều tra là Bành Gia Mộc – Phó viện trưởng viện nghiên cứu khoa học Tân Cương, đã mất tích cùng
với một tiêu bản thực vật kỳ bí.
Một chi tiết trongbáo cáo điều tra cho thấy, thời tiết lúc đó dị thường, cảnh vật xung
quanh bỗng thay đổi trong một thời gian ngắn, sau đó lại trở lại bình
thường.
Tuy đội điều tra gặp sự cố nghiêm trọng,
nhưng đã phát hiện ra một cơ sở vật chất kỹ thuật còn nguyên vẹn, trong
đó có rất nhiều thiết bị. Người ta đã tiến hành kiểm tra các thiết bị
này và phát hiện ra ngọc bội Song Ngư.
Các nhà nghiên
cứu đã tiến hành thí nghiệm với miếng ngọc bội này bằng một con cá. Kết
quả là miếng ngọc đã sao chép ra một con cá giống hệt với con cá được
lấy ra thí nghiệm.
Tiếp đến, họ đánh dấu vào một bên của con cá, và sau khi sao chép, con cá được tạo ra cũng có dấu hiệu đó
nhưng ở bên ngược lại. Sau đó, họ dùng một con cá khác và tiêm thuốc độc cho nó, con cá chết ngay lập tức, nhưng con cá mà miếng ngọc sao chép
ra là một con cá sống và nó chết sau 7 tiếng đồng hồ.
Sau các thí nghiệm lần lượt, các nhà nghiên cứu đã đưa kết luận rằng, ngọc
bội Song Ngư là một “cỗ máy thời gian hay một thiết bị dịch chuyển vật
chất” hiện đại vượt qua cả nền văn minh nhân loại thời đó.
Có rất nhiều giả thuyết đã được đưa ra để giải thích cho những sự việc xảy ra quanh miếng ngọc bội bí ẩn này.
Một giả thuyết được nhắc đến nhiều nhất là Bành Gia Mộc không hề mất tích,
mà thực ra đã bị ngọc bội Song Ngư “biến” thành hai Bành Gia Mộc, và
chính quyền đành phải tuyên bố Bành Gia Mộc mất tích.
Một giả thuyết khác được đưa ra là trong khu thành cổ đó có một loại thực
vật có chứa virus gây ra một căn bệnh lạ. Những người tham gia cuộc điều tra định mệnh đó đã ăn phải và phát bệnh, những người khác vì tiếp xúc
phải chất dịch của người bệnh mà lây nhiễm loại virus đó.
Cũng có giả thuyết khác kém kỳ bí hơn được đưa ra là có thể những người
trong đội điều tra đã gặp phải bão cát trên sa mạc và bị vùi lấp.
Dù rất nhiều thí nghiệm lẫn giả thuyết đều đã được đưa ra và thực hiện,
nhưng bí ẩn về miếng ngọc bội Song Ngư vẫn là một bí ẩn chưa thể giải
đáp qua nhiều thế kỷ và trở thành một trong bí ẩn hàng đầu của lịch sử
Trung trong