Vừa hay đang ở trên xe của Dương Nặc, tôi trực tiếp kêu cô ta chở tôi đến chỗ khách sạn Hạ Mạch đang ở.
Trên xe, Dương Nặc nhìn tôi một cái, hỏi tôi người gọi điện cho tôi là ai?
Tôi cảm thấy ánh mắt của Dương Nặc có chút kỳ lạ, bèn nói là một người
bạn.
– Con gái à?
Dương Nặc lại lên tiếng hỏi tôi.
Tôi hơi ngây ra, không ngờ Dương Nặc còn nhiều chuyện như thế? Không giống
với bản tính của cô ta tý nào! Gật gật đầu, tôi cũng không nói gì nữa,
bởi vì trong lòng tôi đang nghĩ tới hành động mà Hạ Mạch nói.
– Chậc, bạn gì gặp nhau thôi mà còn phải gặp ở trong khách sạn chứ? Lý
Nhất Lượng, bạn đừng để tôi thất vọng về bạn, đừng đụng vào những người
con gái không sạch sẽ!
Chính vào lúc trong đầu tôi đang
nghĩ tới chuyện hành động, lập tức, Dương Nặc bên cạnh bỗng dùng giọng
điệu kỳ lạ cất tiếng nói với tôi.
Nghe vậy tôi lập tức cảm thấy hoang mang, ông nội nó chứ, chẳng nhẽ Dương Nặc này nghĩ tôi hẹn con ve trong cái ca (tự hiểu nhớ) đến khách sạn sao? Hay là nói tôi tới tìm niềm vui?
Tôi không biết phải giải thích thế nào với Dương Nặc, có điều tôi làm gì mà để cô ta thất vọng? Đây hoàn toàn không có xung đột gì về lợi ích chứ?
Cho dù tôi có tìm niềm vui, thì cũng liên quan gì với cô ta đâu?
Có điều nghĩ một lát, tôi cũng nói với Dương Nặc, có một người bạn cũng là người tu đạo đang ở trong khách sạn, tìm tôi là vì chuyện xảy ra trong
trường.
Tôi vừa nói xong, đã nhìn thấy mặt Dương Nặc đỏ
như gấc, cũng không nói gì nữa, không lâu sau, Dương Nặc nói đến rồi,
tôi xuống xe, đang chuẩn bị nói tạm biệt, Dương Nặc đã đạp ga đi mất.
Không nghĩ gì nhiều, tôi trực tiếp đi vào trong khách sạn, sau khi tới phòng
Hạ Mạch, tôi nhìn thấy cô ấy đang ngồi yên lặng ở giữa phòng.
Thấy tôi tới, Hạ Mạch đứng dậy, tôi hỏi cô ấy, bây giờ chẳng phải trời vẫn
chưa tối sao? Sao lại vội vàng hành động ngay như thế?
Lúc này, tôi nhìn thấy sắc mặt Hạ Mạch hơi nặng nề, sau đó cất tiếng nói:
– Lần này chúng ta phải giành được cơ hội trước, đến ký túc trước một bước, như vậy mới không bị người khác phát hiện.
Nghe Hạ Mạch nói như vậy, mắt tôi hơi sáng lên, lại càng thêm tò mò, kế hoạch mà Hạ Mạch nói, rốt cuộc là gì?
Tôi mặt mày tò mò nhìn Hạ Mạch, lúc này, tôi nhìn thấy Hạ Mạch lấy ra một
chiếc lồng nhỏ từ sau lưng, trong chiếc lồng này còn có một con chuột.
Con chuột này không ngừng chạy loạn ở trong lồng, hình như đang muốn chạy
ra ngoài, nhưng tôi lại thấy có chút khó hiểu, Hạ Mạch bắt một con chuột có tác dụng gì?
Tôi nhìn con chuột trong lồng, hỏi Hạ Mạch thứ này dùng để làm gì? Hạ Mạch cười cười nhìn tôi, sau đó lên tiếng:
– Đây là kế hoạch tối nay của chúng ta.
Câu trả lời của Hạ Mạch khiến tôi há hốc miệng, rất lâu sau vẫn chưa nói
được câu gì, tôi nhìn Hạ Mạch, cuối cùng cũng trực tiếp hỏi:
– Chuột? Kế hoạch?
Tôi thực sự không thể hiểu nổi, chuột với kế hoạch sao lại có liên quan với nhau nhỉ? Có điều sau khi Hạ Mạch đặt con chuột xuống, bèn cất tiếng
nói với tôi:
– Con chuột này chính là một phần trong kế hoạch tối nay của chúng ta, nói chính xác hơn, nó là “môi giới” của chúng ta.
Tôi trầm mặc không lên tiếng, im lặng nghe Hạ Mạch giải thích, lúc này, Hạ Mạch tiếp tục lên tiếng, nói với tôi hai chữ:
– Thông linh!
Nghe thấy hai chữ này trong miệng Hạ Mạch, trong đầu tôi theo bản năng bỗng xuất hiện bốn chữ “thông linh chi thuật”.
Thuật pháp này tôi từng nhìn thấy một lần trong Tang Sinh Kinh, như phải yêu
cầu là người có thực lực cao, cho nên tôi cũng không để ý nhiều nữa.
Thứ gọi là thông linh, chính là linh cảm tương thông giữa hai người với
nhau, linh cảm có vài loại, mắt là để nhìn, tai là để nghe, còn mũi là
để ngửi.
Đây là ba loại cơ bản nhất, nghe nói thông linh chi thuật này có thể vận dụng đến trình độ cao nhất, thậm chí hoán đổi
linh hồn của hai người với nhau cũng không phải là không có khả năng.
Có điều tôi vẫn cảm thấy, ba loại bên trên còn đáng tin, mà hiện tại Hạ
Mạch lại nói với tôi, kế hoạch tiếp theo, chính là phải dùng đến thông
linh chi thuật.
Sau đó, Hạ Mạch bắt đầu nói một chút với tôi về kế hoạch.
Hạ Mạch thi pháp, dùng thông linh chi thuật đem cảm quan của tôi tương
thông với con chuột này, sau đó thả con chuột vào trong ký túc xá, chuột nhiều năm cư trú dưới đất, vốn là thuộc âm, không dễ gây ra sự chú ý,
mà sau khi tới tòa ký túc, tôi liền có thể thông qua cảm quan, biết được trong ký túc đang xảy ra những chuyện gì.
Mà đêm nay,
Hạ Mạch quả quyết, Hàn Đại Lương nhất định sẽ ra tay, không cần biết mục đích của ông ta là gì, chúng tôi đều nhất định phải làm rõ.
Đối với việc Hạ Mạch kêu tôi thông linh với chuột, tôi gần như không do dự
mà gật đầu, nhưng Hạ Mạch ở bên cạnh lại nhíu chặt đôi lông mày, nhìn
tôi hỏi:
– Anh cũng không hỏi tôi vì sao tôi không tự mình thông linh sao?
Tôi cười khì khì, nói hỏi làm gì chứ, cô ấy kêu tôi thông linh, thì tôi
thông linh thôi, dù sao Hạ Mạch cũng phải thi pháp, mà tôi căn bản cũng
không biết thông linh chi thuật, chỉ có thể để cô ấy thi pháp rồi.
Nhưng khi tôi vừa nói xong, Hạ Mạch lại lắc đầu, nói cho dù là đích thân cô
ấy thi pháp, cũng có thể tự mình thông linh, muốn kêu tôi thông linh là
bởi vì, thông linh chi thuật này, thực lực càng thấp, đối phương càng
nhìn không ra sơ hở, cho nên kêu tôi thông linh với chuột.
Nghe giải thích của Hạ Mạch, tôi chỉ biết cười ngơ ngốc, lên tiếng nói:
– Cô giải thích với tôi nhiều như thế để làm gì? Lẽ nào cô còn muốn hại tôi sao?
Lời nói của tôi khiến Hạ Mạch trực tiếp lắc lắc đầu, tiếp đó cô ấy nói:
– Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa đây? Lòng phòng người không thể
thiếu, không cần biết đối phương là ai, đều phải giữ lại một bí mật
không để người khác biết cho riêng mình, như vậy lúc hành sự mới không
xảy ra sai sót ngoài ý muốn.
Không biết tại vì sao, mặc
dù biết Hạ Mạch là vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi rất không thích cảm
giác Hạ Mạch giáo huấn mình như vậy, tôi vội vàng xua tay, nói tôi biết
rồi.
Lúc này Hạ Mạch mới bảo tôi ngồi khoanh chân dưới đất, cô ấy thi triển thông linh chi thuật.
Tôi trực tiếp ngồi khoanh chân xuống đất, mà Hạ Mạch cũng bắt con chuột ở
trong lồng ra, trong tay xuất hiện hai lá bùa, một lá dính trên mặt tiền của tôi, một lá khác dính trên người của con chuột.
Hạ
Mạch đặt con chuột tới trước mặt tôi, tôi phát hiện, con chuột lúc trước vẫn còn làm loạn không ngờ lúc này lại không động đậy, đứng im trước
mặt tôi.
Hạ Mạch sau lưng lấy ra một ngọn đèn dầu, đặt ở giữa tôi và con chuột.
– Thiên linh linh, địa linh linh, một ngọn linh đăng thông u linh, mục sở năng cập, nhĩ sở hữu văn, tị khứu chi xử, tương thông tương sinh, cấp
bách như pháp lệnh, sắc chỉ!
Khi Hạ Mạch đọc xong câu chú, Hạ Mạch nhanh nhẹn giơ tay, giật hai lá bùa trên mặt tôi và trên người con chuột xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó hai lá bùa như trực tiếp biến thành một thứ bấc đèn.
Hạ Mạch thả bấc đèn vào trong đèn dầu, bấc đèn bị đốt cháy, sau đó Hạ Mach trực tiếp lấy bấc đèn cũ ra, vất đi.
Sau khi lá bùa biến thành bấc đèn và bị đốt cháy, tôi hình như nhìn thấy có hai hàng phù văn bay ra, một hàng rơi trên người tôi, một hàng khác lại rơi xuống thân con chuột xám.
Đồng thời vào lúc này, tôi bỗng phát hiện, thính giác, khứu giác, còn cả thị giác của tôi đều đã có thay đổi hoàn toàn.
Cả căn phòng tràn ngập một mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm này, hình như
giống với mùi thơm trên cơ thể, tôi lập tức nghĩ ra, đây là mùi hương
trên cơ thể của Hạ Mạch.
Tôi không tự chủ được, hô lên một tiếng:
– Hạ Mạch, cô thơm qúa!!!
Vừa nói xong, tôi đã cảm thấy sau đầu mình bị đập một cái, tiếp đó là tiếng hừ của Hạ Mạch:
– Được rồi, đàng hoàng chút.
– bây giờ anh có thể khống chế con chuột, khống chế nó đi vào đợi ở trong ký túc xá!
Tôi vội vàng thu lại tâm tư, khứu giác của chuột là nhạy bén nhất, sau đó là thính giác, cuối cùng mới là thị giác.
Tôi cảm thấy trước mắt mình là một mảng tối đen như mực, có điều khứu giác
của tôi vẫn còn, tốc độ của tôi rất nhanh, nói đúng hơn, là tốc độ của
chuột rất nhanh.
Trực tiếp khống chế chuột đi tới ký túc, lúc này trời vẫn chưa tối, tôi điều khiển con chuột chui vào trong ký túc xá.
Bắt đầu im lặng chờ đợi, mà Hạ Mạch bảo tôi chui rúc khắp tòa ký túc, phải
làm tròn bản phận của một con chuột, đừng để vẫn chưa thăm dò ra được
gì, đã bị Chu Tư Mộng phát hiện, như vậy tình hình sẽ không hay.
Tôi không dám phản kháng, chỉ có thể khống chế con chuột chui rúc khắp mọi
ngóc ngách trong ký túc, cứ giống như đang tìm đồ ăn, không biết lục lọi được bao lâu, sắc trời đã dần tối lại.
Bước vào trong màn đêm, gió hạ thổi khẽ, mà bên ngoài ký túc, cũng truyền tới những tiếng bước chân nhè nhẹ, lòng tôi bỗng nghẹn lại.
Hàn Đại Lương cuối cùng đã đến!