Nợ Âm Khó Thoát

Chương 152 Trọng thương

Lúc này, khóe miệng Hàn Đại Lương nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo, hắc cương đang bổ nhào tới chỗ Hạ Mạch, còn ông ta, thì đang đi

theo ngay sau lưng hắc cương.

Lão khốn nạn, đây là

đang muốn trốn sau lưng hắc cương, nếu như Hạ Mạch có thủ đoạn công kích chí mạng nào, sẽ do hắc cương chống đỡ cho ông ta, mà bản thân ông ta

còn có thể phản kích.

Lòng tôi sợ hãi, trên hai bàn

tay của thi thể Chu Tư Mộng, phủ đầy khí âm sát nồng nặc, lập tức cào về phía trái tim của Hạ Mạch.

Biểu cảm trên khuôn mặt Hạ Mạch không hề thay đổi, cứ giương mắt nhìn công kích đó đang hướng lại gần mình.

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, lập tức, hai mắt nhìn chằm chằm Hàn Đại

Lương sau lưng hắc cương, lão khốn kiếp, tôi tuyệt đối không thể để ông

ta đạt được mục đích.

Hắc cương đi tới cạnh Hạ Mạch, lập tức tấn công, trường kiếm trong tay Hạ Mạch lại lần nữa toát ra làn kiếm khí hoa sen đáng sợ, đập xuống người hắc cương.

Khi kiếm khí hoa sen và hắc cương va vào nhau, một tiếng thét chói tai bỗng vang lên, tôi nhìn thấy trên tay hắc cương, bộ móng tay dài đườn đã bị

kiếm khí hoa sen chém đứt.

Hắc cương thét lên thảm

thiết, thân hình cũng mạnh bạo lùi ra sau, chính vào lúc này, khóe miệng Hàn Đại Lương xuất hiện nụ cười lạnh lẽo, lập tức, tôi nhìn thấy trong

một tay của Hàn Đại Lương, hiện ra cổ ấn xanh đồng, ngay tức khắc đập về phía Hạ Mạch.

Hạ Mạch vừa mới tấn công, hiện tại

không thể ngưng tụ thêm công kích thứ hai trong khoảng thời gian ngắn

như thế, trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹn, gần như theo bản năng mà

phóng thật nhanh tới vị trí của Hạ Mạch, lập tức, tôi nhìn thấy Hạ Mạch

dùng trường kiếm chắn trước thân thể của cô ấy.

Cổ

ấn xanh đồng đập vào trường kiếm, thân thể Hạ Mạch bay văng ra, mà lúc

này tôi cũng đã tới sau lưng cô ấy, một tay giữ chặt lấy cả người cô ấy

vào trong lòng.

Nhưng giây tiếp theo, tôi lập tức

cảm nhận được từ trên người Hạ Mạch, truyền thẳng vào người tôi một

luồng sức mạnh khủng bố, tôi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, phun

thẳng vào sau lưng Hạ Mạch, đồng thời, tôi cũng nhìn thấy khóe miệng cô

ấy chảy ra một chút máu.

Thình!

Lưng tôi đập vào bức tường cứng ngắc, sau lưng truyền tới một cơn đau thấu

tim gan, không đợi tôi phản ứng lại, Hàn Đại Lương phía đối diện đã lao

tới chỗ chúng tôi bên này.

Tốc độ nhanh khủng khiếp, Hạ Mạch cũng thét lên một tiếng:

– Anh mau trốn đi!

Nghe vậy, nhưng thân người tôi lại không hề dịch chuyển, ánh mắt lạnh lùng

nhìn chằm chằm Hàn Đại Lương đang xông đến, tôi trốn đi ư? để Hạ Mạch

lại nơi nguy hiểm chí mạng này?

Không thể nào!

– Chết cho tôi!

Tôi há to miệng, một tiếng thét đầy phẫn nộ phát ra từ sâu trong cổ họng,

trong tay tôi, xuất hiện một viên trân châu hình tròn, linh khí lập tức

chui vào trong viên trân châu ấy.

Tức khắc, một

luồng ánh sáng màu bạc kim phát ra từ trên viên trân châu, ánh sáng tạo

thành một phù văn màu bạc kim, từ từ phóng tới chỗ Hàn Đại Lương.

Tốc độ di chuyển của bùa rất chậm, nhưng tôi phát hiện, thân hình Hàn Đại

Lương lại như bị đóng chặt xuống dưới đất, căn bản không có cách tránh

khỏi công kích của bùa xuất hiện từ trong viên trân châu.

– Sao lại có thể như vậy? Bùa trân châu?

Tiếng nói kinh hãi không thể tưởng tượng nổi của Hàn Đại Lương vang lên, tôi

còn chú ý đến, Hạ Mạch trước mặt tôi, sắc mặt cũng cực kỳ kinh hãi.

Thứ này là thủ đoạn bảo toàn tính mạng mà lão Doãn đưa cho tôi, lão ta nói

qua với tôi, nếu không phải vào thời khắc quan trọng thì không được dùng bừa bãi, bởi vì thứ này, nhất định có thể cứu tôi một mạng.

Có điều tôi cũng không biết thứ này là gì, lúc đó lão Doãn cũng không nói

rõ, chỉ nói, khi nào tôi dùng thì truyền ít linh khí vào trong, sau đó

ném về phía kẻ địch là được.

Bùa lập tức đập lên

người Hàn Đại Lương, tiếp đó, xung quanh tĩnh lặng không có bất kỳ âm

thanh nào, cả người Hàn Đại Lương bay lên, giây tiếp theo, thân hình

trên không trung của Hàn Đại Lương phun ra một ngụm máu tươi.

Thậm chí trong ngụm máu đó còn mang theo cả vài nội tạng ở trong người, khí

mùi quanh người Hàn Đại Lương yếu ớt đến cực điểm, sắc mặt trắng ngắt

hệt như tờ giấy.

– Đi!

Thân hình vừa rơi xuống đất, Hàn Đại Lương đã hô lên một tiếng với hắc cương đang đứng cách đó không xa, hắc cương vội vã xông tới cạnh Hàn Đại Lương,

sau đó, xông thẳng tới cửa sổ trong phòng ký túc.

“đinh đoang” một tiếng, kính cửa sổ và lan can bảo vệ ở trước mặt hắc cương,

yếu ớt như một tờ giấy mỏng, không gây ra bất kỳ trở ngại gì với hắc

cương.

– Không hay rồi, ông ta muốn chạy.

Tôi vội vàng nhấc mình, đang định đuổi theo, nhưng một bàn tay trắng như ngọc đã giữ chặt lấy tôi.

– Đừng đuổi theo nữa!

Ánh mắt Hạ Mạch nặng nề, tiếp đó, cô ấy kêu tôi đỡ cô ấy dậy, Hạ Mạch đi

đến bên cạnh quỷ hồn Chu Tư Mộng đang nằm thoi thóp ở một góc, lấy ra

một thứ thu Chu Tư Mộng vào trong.

Lúc này, tôi cũng chú ý đến trong phòng, chiếc túi vải mà lúc trước Hàn Đại Lương dùng để nhốt hồn phách của Chu Đào rơi lăn nóc ở một bên, chính công kích cuối

cùng, đã khiến thứ này rơi xuống đất, tôi cũng thu chiếc túi vải đó lại.

– Mau, rời khỏi nơi này.

Hạ Mạch vội vàng lên tiếng, chính vào lúc cô ấy vừa nói xong, sắc mặt Hạ

Mạch bỗng trắng bệch, không xoay đầu, trực tiếp ngất lịm, ngã vào trong

lòng tôi.

Tôi sốt ruột, vội vàng thăm dò hơi thở của cô ấy, mặc dù rất yếu, nhưng cũng may vẫn ổn định, xem ra đã bị thương

quá nặng, mà sau khi sử dung bí pháp, triệu chứng bị ảnh hưởng cũng đã

tới.

Tôi bế Hạ Mạch lên, mau chóng rời khỏi chỗ này, còn về phía hiệu trưởng Lục bên đó, đợi ngày mai thông báo cho ông ấy

cũng không muộn.

Hiện tại, chuyện trong trường cũng

được coi là đã giải quyết xong, còn Hàn Đại Lương kia, cũng không biết

ông ta có quay lại hay không, nhưng tất cả những chuyện này, đều nhất

định phải đợi Hạ Mạch tỉnh lại rồi nói tiếp.

Tôi bế

Hạ Mạch về khách sạn, sau khi vào phòng, tôi đặt cô ấy lên giường, còn

hai chiếc túi vải đựng hồn phách của Chu Tư Mộng và Chu Đào, tôi sợ xảy

ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó chẳng may phát sinh chuyện gì, Hạ

Mạch cũng chưa tỉnh lại, vậy đối với tôi mà nói chính là một chuyện cực

kỳ bất lợi.

Dứt khoát lấy ra hai lá bùa Phá Sát, phong cả hai chiếc túi vải lại.

Lúc này, tôi nhìn thấy quanh người Hạ Mạch, từng luồng linh khí bắt đầu lưu động, hình như đang chui vào cơ thể của cô ấy.

Xem ra tự Hạ Mạch cũng đã bắt đầu trị thương theo bản năng, tôi thờ phào một tiếng, ít nhất đây cũng là chuyện tốt.

Mà tôi hiện tại, cũng cảm thấy khắp người truyền đến cảm giác suy nhược

mệt mỏi, lực phản kích vừa rồi, thực sự cũng đã khiến tôi bị thương

không nhẹ.

Ngồi khoanh chân xuống dưới đất, tôi lấy Linh Khí Đan trên người mình ra, bắt đầu đi vào trạng thái tu luyện.

Linh khí không ngừng chui vào trong cơ thể, tôi cũng cảm thấy thương thế trên người mình, cũng bắt đầu hồi phục từng chút một.

Thỉnh thoảng, tôi lại mở mắt ra nhìn tình hình của Hạ Mạch, Hạ Mạch cũng đang trị thương, xem ra lần này cô ấy bị thương không nhẹ, đã trôi qua rất

nhiều tiếng đồng hồ, cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.

Lần

này, mãi cho tới khi trời sáng, tôi nghe thấy một tiếng nói yếu ớt

truyền tới, vội vàng mở mắt, nhanh chóng xông tới, đỡ Hạ Mạch dậy.

Sắc mặt Hạ Mạch vẫn trắng nhợt như cũ, có điều đã tỉnh lại rồi, chứng minh cô ấy cũng đã có biến chuyển.

– Sao rồi?

Tôi vội vàng hỏi tình hình của Hạ Mạch, cô ấy lắc đầu, nói, bởi vì đã dùng

bí pháp nên mới bị thương nặng hơn, mặc dù có chút khó khăn, nhưng trong vòng vài ngày có lẽ sẽ bình phục.

Nghe vậy, tôi gật đầu, sau đó bảo Hạ Mạch đợi tôi, tôi đi xuống dưới mùa ít đồ về ăn rồi

lại tiếp tục, dù sao phải lấp no bụng mới có sức trị thương.

Nhanh nhẹn đi mua ít đồ ăn sáng đem về, sau khi ăn xong, tôi và Hạ Mạch tiếp

tục đi vào trạng thái trị thương, lần này, Hạ Mạch lấy Chân Nguyên Đan

trên người ra, có trợ giúp của thứ này, tôi rõ ràng cảm thấy thương thế

trên người cô ấy đã hồi phục nhanh hơn hẳn.

Nhìn vậy lo lắng trong lòng tôi cũng được hạ xuống, nhưng cứ mỗi viên Linh Khí

Đan của tôi tiêu hao hết đi, tôi lại phát hiện có chỗ gì đó không đúng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất