Nợ Âm Khó Thoát

Chương 229 Lại gặp mãng xà

Tôi không khách khí với Mễ Trần, ngược lại, khi Mễ Trần cần, tôi đương nhiên cũng không thể tham lam, tôi đi sau lưng Mễ Trần, đi qua đi lại trong đại điện.

Nhưng đã tìm một vòng, vẫn chưa có phát hiện gì, chưa tìm thấy lối ra tiếp theo.

Mễ Trần nhíu chặt lông mày, bắt đầu đánh giá điện đá, bên trong điện đá ngoài cỗ quan tài thì cái gì cũng không có.

Nhưng những bức tường đá xung quanh chúng tôi đã kiểm tra hết rồi, hoàn toàn tìm không thấy chút vết nứt nào, thậm chí là cơ quan.

- chậc, kẻ trong môn phái âm thi này sao cứ phải xây cửa bí mật như thế để làm gì? Bị thần kinh à?

Tìm một lúc, vẫn chưa có thu hoạch, lòng tôi bực bội, thốt ra một tiếng, trong lòng khó chịu vô cùng.

- Hề hề, sao thế, mới thế đã mất kiên nhẫn rồi à, đây mới là ải thứ hai thôi, phía trước không biết còn bao nhiêu cửa ải nữa đâu đấy? Mà tôi dám khẳng định, trong căn phòng của những ải tiếp theo, bảo bối chắc chắn càng lúc càng tốt hơn!

Mễ Trần quay đầu nhìn tôi, cất tiếng nói.

Nghe Mễ Trần nói vậy, mắt tôi hơi sáng lên, mẹ nó chứ, nói đến bảo bối, thì ai cũng không chê nhiều, mà đạo tu, nhất là đã đến hậu kỳ, cần phải có năng lượng khủng bố, mà dưới tình hình này, nhất định phải cần những bảo bối quý hiếm để bổ sung linh khí, lấp đầy những chỗ còn thiếu.

Đây gọi là tài nguyên tu luyện, một người chỉ có thiên phú và nỗ lực thì chẳng có tác dụng gì, bạn phải có tài nguyên, nhất định phải là tài nguyên, bạn mới có thể phát huy được thiên phú và nỗ lực của mình.

Bằng không tất cả đều vô nghĩa, mặc dù thời gian tu luyện của tôi chưa dài, nhưng đối với những chuyện này tôi cũng biết in ít.

Kỳ thực trải qua trận chiến lúc trước, tôi cảm thấy linh khí trong người mình hình như đang dâng lên cuồn cuộn, phát hiện ra tình hình này tôi vừa vui vừa buồn, đột phá là chuyện tốt, nhưng bây giờ đang ở trong thánh địa của môn phái âm thi.

Đột phá ở trong này, chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, đầu tiên là lãng phí thời gian, đột phá cần một đến hai ngày, mà đợi sau khi tôi đột phá xong, chỉ sợ bảo bối ở trong đây đến canh cũng không còn cho tôi húp nữa rồi.

Tôi chỉ đành cố gắng áp chế năng lượng đang dâng lên cuồn cuộn trong cơ thể xuống.

- ông nội nó chứ, chẳng tìm thấy dấu vết gì cả, lối ra chẳng lẽ được đặt trên trần điện đá?

Lại cẩn thận tìm thêm hai vòng, Mễ Trần đã bắt đầu nản, nhíu chặt mày đứng tại chỗ.

Tôi cũng không biết phải làm sao, có thể nói, tôi thấy Mễ Trần tìm rất kỹ càng, nhưng vẫn không có thu hoạch, điều này khiến chúng tôi rất sầu não.

Một lúc sau, không ngờ Mễ Trần thực sự nhìn lên trên trần điện đá, mẹ nó, lối ra đặt bên trên trần điện? Người môn phái âm thi chắc không bị bệnh tâm thần chứ?

Tôi nhìn quanh điện đá, đột nhiên mắt tôi dính vào cỗ quan tài ở giữa.

- Này này, chúng ta có phải đã quên mất một thứ rồi không?

Tôi vội vàng hô lên một tiếng, nghe vậy Mễ Trần bỗng quay đầu lại.

- Ý, sao tôi lại quên mất thứ kia nhỉ, vẫn là thằng nhóc cậu cẩn thận!

Nói xong, Mễ Trần đi tới quan tài đá ở giữa, tôi đi theo sau Mễ Trần, khi đến trước quan tài, quả nhiên chúng tôi nhìn thấy trong quan tài đá, còn có một đĩa tròn to bằng nắm đấm.

Thấy vậy, tôi và Mễ Trần nhìn nhau một cái, trên mặt đều xuất hiện một nụ cười khổ, xem ra lúc trước đều đã tìm sai chỗ.

Mễ Trần thò tay ra, xoay nhẹ đĩa tròn, lập tức, trong điện đá vang lên những tiếng ‘cạch cạch cạch’, khi âm thanh truyền ra, tôi và Mễ Trần vội vã lùi ra sau.

Mặc dù đã không sao, nhưng vẫn nhất định phải thận trọng, khó đảm bảo phía sau sẽ không xảy ra những nguy hiểm gì khác.

Mãi cho đến lúc âm thanh biến mất, tôi và Mễ Trần mới đi tới cạnh quan tài, bởi vì âm thanh là truyền ra từ trong đó.

Tôi và Mễ Trần cả kinh, đáy quan tài đã biến mất, xuất hiện một thông đạo dài dài.

Thông đạo này là những bậc thang đá, kéo dài xuống tận phía dưới, còn phía dưới có gì, thì phải xuống mới biết, Mễ Trần bật đèn pin trong tay lên, đi xuống phía dưới.

Rõ ràng đây chính là lối ra khỏi điện đá, cũng không cần lưỡng lự nữa, trong thông đạo, chúng tôi không gặp nguy hiểm, có nguy hiểm, vậy chắc là ở trong căn điện đá tiếp theo.

Tôi và Mễ Trần đi nhanh xuống dưới, không lâu sau, phía trước bỗng có ánh sáng, khiến bước chân của tôi và Mễ Trần khựng lại.

- Hai vị đạo hữu, mau hiện thân đi, thứ trong nơi này, chỉ e phải cần mọi người đồng tâm hiệp lực với nhau để đối phó!

Tôi và Mễ Trần dừng lại chưa được nửa phút, một tiếng nói trầm trầm đã truyền tới từ phía trước.

Tôi và Mễ Trần nhìn nhau một cái, trong mắt đều mang đầy vẻ lưỡng lự, nhưng cuối cùng tôi và Mễ Trần vẫn chầm chầm đi tiếp lên trước.

Khi chúng tôi bước ra khỏi thông đạo, xuất hiện trước mắt lại là một căn phòng đá khác, lúc này, tôi cũng đã nhìn thấy những người còn lại.

Người ở trong đây không quá nhiều, khoảng mười người, nhưng tôi cảm nhận thấy, trong mười người này, phải có tới hai phần ba đều ở trên cảnh giới Tiên Thiên.

Thậm chí tôi còn nhìn thấy hai tên đệ tử của môn phái âm thi ở trong đoàn người này.

Khí mùi trên người hai người họ, đều là cảnh giới Tiên Thiên, thế cục này khá bất lợi cho chúng tôi, tôi và Mễ Trần đều phát hiện, trong hai chúng tôi chỉ có Mễ Trần là cảnh giới Tiên Thiên, thực lực của tôi dù sao cũng còn kém xa.

Sau khi đi vào trong điện đá, tôi và Mễ Trần đều ôm quyền với những người ở trong, mặc dù không quen biết, nhưng tiếp theo đây khó tránh phải hợp tác với nhau.

Lúc này, tôi và Mễ Trần cùng lúc nhìn theo phương hướng mà ánh mắt của mọi người đang đổ xuống, ở góc trong cùng của điện đá, không ngờ lại có một con mãng xà to lớn thô kệch như đường ống nước.

Khi nhìn thấy mãng xà khổng lồ, tim tôi đập liên hồi, bởi khi nhìn thấy nó, lòng tôi không tự chỉ mà nghĩ tới con mãng xà đã từng gặp ở trong chuyến đi tới Nop Lor.

Dựa vào những gì Lý Tuyết Nhi nói, mãng xà thực chất được vu thuật trong Lâu Lan nuôi dưỡng, cho nên mới có thể sống sót trong quan tài hàng trăm năm, mãng xà ở trong này cũng vậy.

Toàn thân loang lổ một màu đen khịt, nhìn thôi cũng khiến toàn thân bỗng dưng lạnh toát.

Cái đầu to bự, lúc này đang nằm ở giữa, toàn thân quấn thành một hình tròn, nhưng mãng xà chưa tỉnh lại, mà như đang chìm sâu trong giấc ngủ.

Tôi nhìn mãng xà khổng lồ, lòng bỗng cực kỳ nặng nề, không biết tại vì sao, tôi cứ có cảm giác thánh địa của môn phái âm thi, có rất nhiều điểm tương đồng với thành cổ ở Nop Lor?

Phù văn thần bí trên đĩa tròn, mặc dù không giống với phù văn trên tế đàn trong Lâu Lan thành cổ, nhưng vẫn có gì đó giống nhau.

Bây giờ lại là mãng xà khổng lồ, tôi thấp tiếng hỏi Mễ Trần bên cạnh, có biết nguồn gốc của thứ này không?

Thực ra tôi muốn xác thực lại, cách nói của Mễ Trần có giống với Lý Tuyết Nhi hay không, nhưng Mễ Trần lại lắc đầu, nói anh ta chưa nghiên cứu qua mấy thứ này bao giờ, thực sự không biết.

- các vị, thực lực của thứ này chỉ sợ đã là cảnh giới Nguyên Đan, tất cả người trong chúng ta đều không ai trong cảnh giới Nguyên Đan, cho nên nhất định phải hợp tác.

Lúc này, một người đàn ông tuổi tác hơi lớn đứng ra, ôm quyền hướng về phía mọi người, cất tiếng nói.

Mọi người nhìn người đàn ông, không ai tiếp lời, hình như đều muốn nghe ông ta nói tiếp.

Người đàn ông cười cười, cất tiếng:

- Tại hạ là Vạn Sơn, trong giới tản tu, hiện tại mãng xà hình đang trong trạng thái ngủ sâu, có điều chắc mọi người cũng đã nhìn thấy thứ ở sau nó rồi chứ?

Tiếng Vạn Sơn vừa dứt, tất cả chúng tôi đều không hẹn mà cùng nhau đưa mắt nhìn ra sau lưng mãng xà.

Sau lưng mãng xà có năm cái hộp ngọc, bên trong nhất định có bảo bối.

- Mục đích của mọi người đến đây đều giống nhau, hiện tại muốn đạt được đồ, nhất định phải làm kinh động súc sinh này, có điều sau khi nó tỉnh lại, chúng ta đều gặp khó khăn, cho nên, tại hạ hy vọng lúc đối phó mãng xà, mọi người phải đồng tâm hiệp lực mới được!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất