Nợ Âm Khó Thoát

Chương 237 Nội đan

Ấn Ngũ Nhạc nhắm trúng giữa trán gã, phóng tới, sắc mặt gã đệ tử môn phái âm thi đại biến, không ngừng ứng phó công kích của đại trận Ngũ Hành Sinh Sát, nhưng vẫn phải đối mặt với uy hiếp của ấn Ngũ Nhạc.

Cho dù hiện tại tôi có dốc toàn lực kết ra một ấn Ngũ Nhạc, nhưng nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng đối phó được với kẻ mạnh cảnh giới Trúc Cơ cấp bảy, đối diện với uy lực của cảnh giới Tiên Thiên, thì vẫn chưa đáng kể.

Nhưng lần này tôi lựa chọn trực tiếp tấn công phần đầu của gã, thì lại khác.

Đó là nơi chí mạng của con người, cũng là yếu điểm, cho nên, dù gã đã ở cảnh giới Tiên Thiên, cũng không dám xem thường công kích này.

Chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, ống tay áo choàng rộng ngoác của gã bỗng phất một cái, sau đó, một thân hình toàn thân đen thui lao ra từ trong bộ áo choàng đen.

Trực tiếp đứng chắn trước mặt gã, nhìn thấy vậy, lòng tôi ngưng lại, lúc trước đã quên mất, gã vẫn còn trợ thủ.

Đó là cương thi mà gã chế luyện, ấn Ngũ Nhạc đập trúng mặt tiền của cương thi, cương thi bị đập bay văng ra, mặt tiền đã xuất hiện một vết lõm vào trong.

Chỉ có điều hình như chưa đủ để mất mạng, nhìn thấy vậy, ấn kết trong tay tôi lại tiếp tục biến hóa.

- Ngũ Hành Sinh Sát Trận, biến!

Tôi lầm bầm một tiếng, đại trận Ngũ Hành Sinh Sát đã bắt đầu biến hóa.

Lúc trước gã đệ tử môn phái âm thi có vẻ đã quen thuộc với trận cơ, nhưng hiện tại bỗng dưng lại thay đổi, tạm thời vẫn chưa thể làm quen được.

Quả nhiên, chính vào lúc này, gã đệ tử môn phái âm thi bắt đầu hoảng loạn, gã vẫn chưa quen với các công kích đã thay đổi.

Ba vòng mặt trời của bùa Liệt Dương sáng rực chiếu rọi xuống, khí nóng khiến cương thi gào thét đầy đau đớn, nhắm trúng cơ hội, tôi tập trung công kích của đại trận vào duy nhất một điểm, đập thẳng vào người đệ tử môn phái âm thi.

Thình!

Một tiếng vang lớn truyền ra từ trong đại trận, cuối cùng thì gã cũng bị công kích của đại trận đánh văng ra sau, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, chỉ một đòn này, đã trực tiếp khiến gã bị trọng thương.

Lúc này tôi không dám chậm chạp, ấn kết lại biến hóa, số lần công kích của đại trận cũng biến hóa theo, cứ mỗi một đòn tấn công đánh trúng người gã đệ tử môn phái âm thi, khí mùi trên người gã lại càng lúc càng yếu ớt.

Trong tay đã ngưng tụ ra ấn Ngũ Nhạc, nhắm vào phần đầu của gã, lần này, gã không kịp tránh khỏi đòn tấn công của tôi, ấn Ngũ Nhạc đã đập trúng trán gã.

Não gã bắn ra ngoài, mặt mũi nát bét đến mức nhìn không ra hình thù, nhưng có thể khẳng định, gã đã chết.

Giết chết đệ tử môn phái âm thi, cương thi của gã cũng không đủ sức để chống trả, dưới sự bao vây công kích của Ngũ Hành Sinh Sát trận, rất nhanh đã bị giải quyết gọn gàng.

Tôi hít sâu một hơi, phẩy tay một cái, thu trận kỳ của đại trận về, sau đó là trận cơ.

Tôi sờ sờ năm trận cơ chủ, bồi dưỡng rất lâu, linh khí bên trong đã bị tiêu hao gần hết, lần sau nếu muốn dùng Ngũ Hành Sinh Sát trận, chỉ e vẫn còn phải bù lại những linh khí đã thiếu hụt, thì mới dùng được tiếp.

Thu dọn đồ đạc lại, tôi cũng quay về bên Mễ Trần, hỏi anh ta thấy sao rồi? Mễ Trần nhìn tôi, nói còn khoảng ba phút nữa, anh ta mới hồi phục được.

Tôi gật đầu, đứng bên cạnh Mễ Trần, đảo mắt tứ phía, chỉ sợ lúc này sẽ xuất hiện thứ gì, nếu vậy, sẽ là tình thế nguy hiểm đối với chúng tôi.

Cũng may không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khi Mễ Trần đứng dậy, tôi cũng đã cảm nhận thấy khí mùi quanh người anh ta lại dâng trào.

Bây giờ tôi đã yên tâm hơn nhiều, tôi đứng cạnh Mễ Trần, cười nói:

- Không đùa đâu, mất đi lực chiến đấu của anh, lòng tôi kỳ thực lúc nào cũng lo sợ nơm nớp.

- Thôi thôi, tôi còn chưa nói cậu đấy, thằng nhóc này che giấu kĩ càng phết nhỉ, đến ngay cả người trong cảnh giới Tiên Thiên cũng bị cậu giết chết, nếu không phải tận mắt tôi nhìn thấy, đúng là không thể tin nổi.

Mễ Trần nhìn tôi, ánh mắt đong đầy sự kinh ngạc, tôi không nói gì, nói thật, lúc trước tôi cũng không biết uy lực của Ngũ Hành Sinh Sát trận lại lớn đến thế.

Đến ngay cả bản thân tôi cũng đã cảm thấy bất ngờ, vốn dĩ cho rằng có thể câu giờ tới lúc Mễ Trần hồi phục lại đã là tốt lắm rồi, nhưng khi Ngũ Hành Sinh Sát trận hình thành, tôi bèn phát hiện, đại trận này, mạnh hơn rất nhiều lần so với tưởng tượng của tôi.

Điều này mới khiến tôi dám tự tin giết chết đệ tử môn phái âm thi.

- Đi, đi tìm xem trên người tên kia có thứ gì tốt không.

Tôi nhìn hai cỗ thi thể dưới đất, lên tiếng nói với Mễ Trần, bởi vì lúc này, chúng tôi thực sự không thể lưu lại ở đây quá lâu.

Mễ Trần gật đầu, chúng tôi cùng đi tới chỗ hai cỗ thi thể, khi đến trước thi thể của gã đệ tử môn phái âm thi, Mễ Trần ra hiệu cho tôi không được động đậy, sau đó một lá bùa rơi xuống thi thể gã.

Lập tức, trên người gã toát ra rất nhiều khí âm sát, sau đó, Mễ Trần ngồi xổm xuống, bắt đầu lục soát khắp người gã.

Những thứ tìm được cũng chả có đồ gì tốt, vài lá bùa chúng tôi không hiểu cách dùng, quan trọng còn là tà thuật, chúng tôi càng không thể dùng.

Tiếp đó là một chiếc hộp gỗ, có lẽ là lấy được ở ải đầu tiên, còn cửa ải lúc trước, gã không đạt được hộp ngọc, bởi hộp ngọc đã rơi vào tay Mễ Trần.

Tiếp đó nữa, là một tấm bản đồ cũ kỹ, tạm thời nhìn không hiểu trên bản đồ vẽ thứ gì, Mễ Trần đưa hộp gỗ cho tôi:

- Gã bị cậu giết, hộp gỗ này cậu cầm lấy đi!

Tôi nghĩ ngợi một lát, cả chặn đường anh ta tốn nhiều sức hơn tôi, thứ này để anh ta cầm thì hợp lý hơn, mặc dù không biết trong đó có gì, nhưng suốt chặn đường, thực lực của Mễ Trần mạnh hơn tôi, cũng ra sức nhiều hơn tôi.

Cho nên tôi cảm thấy hộp gỗ để anh ta cầm là rất thỏa đáng, nói xong tôi tiếp tục lục lọi khắp người gã đệ tử môn phái âm thi, không lâu sau, tôi tìm thấy một cái hộp, mà còn là hộp ngọc.

Tôi lấy hộp ngọc ra, lập tức cất tiếng gặng hỏi Mễ Trần:

- Đây là thứ gì?

Bởi vì tôi cảm nhận được luồng khí khá mạnh đang toát ra từ thứ bên trong hộp, Mễ Trần bảo tôi mau mở hộp ra xem.

Tôi từ từ mở nắp, một tia sáng màu xanh khẽ lóe qua, sau đó là một luồng sức mạnh vô cùng ác liệt, bên trong hộp, là một viên trân châu màu xanh.

Luồng sức mạnh cuồn cuồn đó đang toát ra từ trên viên trân châu, tôi nhìn Mễ Trần, nhíu mày, Mễ Trần không nói gì, hình như đang suy nghĩ.

Ngắm nghía một lát, Mễ Trần đưa luôn tay ra cầm lấy hộp ngọc trong tay tôi, bắt đầu đánh giá, rất lâu sau, đôi lông mày đang nhíu chặt của anh ta mới từ từ giãn ra, cả người bỗng như tỉnh ngộ.

- Tôi hiểu rồi, cậu có cảm thấy luồng khí này khá quen không?

Mễ Trần nhìn tôi, cất tiếng hỏi, tôi nghĩ một lát, vẫn không hiểu thứ này rốt cuộc là gì, Mễ Trần cười cười, nói tiếp:

- Con mẹ nó, đây là nội đan của mãng xà khổng lồ, thật không ngờ mãng xà đã tu luyện ra nội đan, gã đã âm thầm lấy đi thứ này?

Mễ Trần nói xong, tôi bỗng hiểu ra, nội đan? Tôi đương nhiên biết Mễ Trần đang nói đến con mãng xà chúng tôi vừa hợp sức để tiêu diệt khi nãy, thứ này chính là nội đan của mãng xà?

Tôi biết, một vài yêu vật sau khi đã thành tinh, có thể thông qua phương thức đặc biệt để tiến hành tu luyện, mà khi thực lực càng mạnh thêm, trong cơ thể sẽ ngưng tụ ra nội đan.

Phải biết nội đan mà yêu vật tu luyện ra, thực lực có thể so sánh với kẻ mạnh trong cảnh giới Nguyên Đan, mãng xà khổng lồ mạnh như thế, mà nội đan ngưng tụ trong người yêu vật lúc còn sống, phải chiếm đến tám mươi phần trăm sức mạnh.

Đây đều là năng lượng ngưng tụ bởi linh khí, đối với bất kỳ người tu đạo nào, cũng rất có lợi.

Cho nên lúc lấy được nội đan của mãng xà, tôi bỗng cảm thấy kinh ngạc, nếu đúng như Mễ Trần nói, thì gã kia đã thần không biết quỷ không hay lấy đi nội đan của mãng xà.

Có điều nếu không có lưu huỳnh của đệ tử môn phái âm thi khắc chế mãng xà, chỉ e chúng tôi cũng không dễ dàng hạ gục được nó.

Đó chính xác là nội đan đã tu luyện lâu năm, xem ra ít nhất thì lưu huỳnh cũng có tác dụng đến sáu mươi phần trăm, khiến thực lực của mãng xà yếu đi.

- Như này đi, nội đan cậu cầm lấy, tôi lấy hộp gỗ, chúng ta đừng nói thêm gì nữa!

Lúc này, Mễ Trần trực tiếp đưa nội đan lại cho tôi, cất tiếng nói, tôi cũng hiểu, bởi vì hiện tại là lúc tôi đang rất cần tư nguyên để tu luyện.

Gật gật đầu, cũng không nói gì cả, bởi tôi biết, Mễ Trần cố ý nhường cho tôi, nếu tôi cứ từ chối, vậy còn có chút kỳ cục.

- Có điều thằng nhóc cậu phải chút ý chút, năng lượng bên trong nội đan của yêu thú cực kỳ hung hăng, cho nên nếu linh khí trong người cậu vẫn chưa hóa thành chân nguyên, tốt nhất đừng dùng thứ này để tu luyện.

Đối với cảnh cáo của Mễ Trần, tôi gật đầu, sau đó cất nội đan đi.

- Được rồi, chúng ta mau tìm xem, làm thế nào để rời khỏi nơi quái quỷ này!

Mễ Trần cười nói, chúng tôi đứng dậy, đi tới bên bờ sông máu!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất