Nợ Âm Khó Thoát

Chương 29 lời giải thích của bố tôi

Suy nghĩ trong lòng ổn định lại, tôi cũng đi ra khỏi phòng, nhìn bộ dạng của bố cũng biết bố đã tiêu hao rất nhiều sức lực, phải để bố nghỉ ngơi cho khỏe đã.

Sau khi ra khỏi phòng, Hạ Mạch cũng không hỏi tôi gì nhiều, lúc ăn cơm tôi cũng không đi gọi bố, mà bố tôi cứ ngồi như vậy trong phòng,mãi cho đến tận chiều.

Lúc trời đã sắp sửa tối, bố tôi mới đi ra khỏi phòng, lần này, tôi thấy sắc mặt của bố đã tốt hơn rất nhiều.

Nhìn thấy bố ra ngoài, bà nội vội vàng đi hâm nóng lại đồ ăn, vừa hay đúng vào lúc chúng tôi chuẩn bị ăn cơm tối, bố trực tiếp đi đến ngồi bên cạnh tôi.

Nhìn thấy dáng vẻ của bố, tôi cũng thấp giọng nói:

- Bố, xin lỗi, con không nên...

Có điều không đợi tôi nói xong, bố liền lập tức cắt ngang lời tôi:

- Được rồi! Chuyện này cũng không thể oán trách con, hoạn nạn phải gánh chịu, thoát không nổi.

Lúc bố tôi cất tiếng nói, trong ánh mắt của bố mang theo một chút day dứt, trong lòng tôi đột nhiên cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau khi nói xong, bố tôi cũng bắt đầu trầm mặc, tôi nghĩ chuyện kia vẫn là đợi tới lúc chỉ có hai bố con chúng tôi mới hỏi bố.

Không lâu sau, bà nội đã hâm xong đồ bê lên, sau khi ăn xong, Hạ Mạch trực tiếp trở về phòng, dặn tôi có việc gì thì gọi cô ấy.

Bà nội vào bếp dọn dẹp, mà trong nhà nhất thời chỉ còn lại tôi và bố, bố tôi đang ngồi trên ghế khép hờ mắt, cơ hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Trầm lặng giây lát, tôi vẫn mở lời:

- Đúng rồi bố ơi, chuyện nhà chú Chí xử lý thế nào rồi ạ?

Bố trầm mặc một lúc, sau đó lên tiếng nói cho tôi biết, cả sáng bố đi xử lý chuyện này, đều đã mai táng xong xuôi rồi, không phải lo liệu bất kỳ điều gì.

Nghe vậy, tôi đơ người ra, việc này ở trong thôn rất ít khi gặp phải, có điều không đợi tôi nói thêm gì, bố liền tiếp tục nói, không kịp rồi, không còn thời gian, bằng không vẫn sẽ xảy ra chuyện.

Trái tim tôi nghẹn lại, đối với những chuyện mơ mơ hồ hồ vẫn sẽ xảy ra ở trong miệng bố, lẽ nào là nói, hiện tại sẽ không xảy ra chuyện gì nữa sao?

Tôi hỏi bố nói thế nào với mọi người? Bố đưa mắt nhìn tôi, nói bố nói với mọi người, thôn mình tròng ghẹo phải thứ đó, muốn sống, chỉ có thể nghe lời.

Rất rõ ràng bố không muốn nói nhiều đến chuyện này, tôi cũng không hỏi nhiều, nhưng những chuyện tiếp theo đây, tôi nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.

Đứng dậy, tôi nhìn bố, lên tiếng:

- Bố, bố cùng con vào trong phòng một chút, con có chuyện muốn hỏi bố.

Thuận theo tiếng nói của tôi vừa rơi xuống, lông mày của bố hơi nhíu lại, rất rõ ràng, bố không hiểu tôi muốn làm gì, nhưng do dự giây lát, bố vẫy đứng dậy, cùng tôi đi vào trong phòng.

Vừa vào đến phòng, bố đã trực tiếp nhìn tôi, hỏi tôi có điều gì muốn nói, thì mau nói đi.

Nhìn thấy bộ dạng này của bố, tôi hít sâu một hơi, sau đó trực tiếp lên tiếng:

- Bố, bố tại sao phải đánh tan hồn phách của Lý Lại Tử?

Chính vào lúc thanh âm thoát ra khỏi miệng tôi, bố đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng, nhìn chằm chằm vào tôi.

Thời khắc này, cả người tôi giống như bị mãnh thú nhìn trúng, thân thể không tự chủ được mà bắt đầu cảm thấy lạnh run, giây tiếp theo, tiếng nói ảm đạm của bố truyền tới:

- Con nghe ai nói? Tự mình đoán mò?

Tôi biết bố đang thăm dò tôi, bố thăm dò xem tôi có phải đang đoán mò hay không, thực ra, nếu như tôi đã quyết định hỏi bố thì đương nhiên cũng đã có chuẩn bị.

Xoay người, tôi lập tức lấy chiếc áo giấu dưới gầm giường ra, ném lên trên giường.

- Buổi tối hôm bố ra ngoài lấy vỏ cây đào, lúc quay lại bố cởi trần, chính là vì bố sợ chúng con nhìn thấy chiếc áo mà bố mặc đúng không?

Tiếp đó, tôi lấy miếng vải rách ra, đưa cho bố:

- Bố nhìn thấy chưa, đây là lúc bố ở sau núi chạy trốn chẳng may bị mắc vào cành cây, mà con ở hang chuột ngoài cửa nhà phát hiện bố dấu áo vào trong đó, thế này vẫn chưa đủ hay sao?

Nói xong, tôi trực tiếp ném chiếc áo sang một bên, nhìn trân trân vào bố trước mặt, lúc này, ánh mắt của bố trở lên vô cùng u ám, bố không lên tiếng trả lời tôi.

Nói chính xác hơn, hiện tại, bố không còn lời gì để nói.

- Nói cho con biết, tại sao phải đánh tan hồn phách của Lý Lại Tử? Hung thủ chỉ thị Lý Lại Tử làm nhục mẹ con là ai? Tại sao những thứ này con đều không được biết?

Tôi kiềm nén giọng nói của mình, cơ hồ như thấp giọng gào lên với bố, mà bố lại cứ mãi nhìn tôi như vậy, rất lâu sau vẫn chưa lên tiếng.

- Nửa Cân, có vài chuyện, con biết cũng không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại còn khiến con rơi vào tình thế nguy hiểm, con biết không?

- Tất cả mọi việc ông nội làm, đều là vì muốn con có thể sống sót, cho nên giấu giếm con rất nhiều thứ, muốn con có một cuộc sống yên bình, vì vậy con biết càng ít càng tốt.

Im lặng rất lâu, bố cũng đột nhiên lên tiếng, thấp giọng nói với tôi, tôi nhìn thấy trong mắt bố lóe lên một tia không biết phải làm thế nào.

Mà bố nhắc đến ông nội, trong nháy mắt cũng khiến tôi mền lòng, tôi không biết ngôi nhà này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông nội thực sự đã đi rồi.

Nhưng tôi cảm thấy đây không phải là lý do giấu giếm tôi tất cả mọi chuyện, tôi muốn biết được chân tướng, bằng không tôi cảm thấy bản thân bản thân đang sống trong một vũng nước đục ngầu đầy rác bẩn, cái gì cũng không nhìn thấy, xung quanh tối đen như mực.

Tôi phát hiện bản thân cấp bách muốn đạt được đáp án, cảm giác này khiến tôi có chút ngột thở.

- Nhưng mà bố, bố có biết cái cảm giác điều gì cũng không biết, ép tới mức con có chút thở không nổi, con không biết nguyên nhân và kết quả, tất cả đều không biết, con chỉ có thể nhắm mắt nói mò, thậm chí còn không có bất kỳ kết quả nào.

Lời nói của tôi, lại lần nữa khiến cho biểu cảm trên mặt của bố có chút thay đổi, tôi tin, bố có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng tôi, tôi chờ đợi bố tôi cho tôi một lời giải thích, cho dù đó cũng chẳng phải toàn bộ sự thực.

Bố tôi thở dài một tiếng, lúc này tôi có cảm giác, bố giống như đã đưa ra một quyết định rất lớn.

- Mười tám năm trước, ông nội từ quỷ môn quan đem mạng sống của con nhặt về, lúc đó Lương tiên sinh cũng tham gia vào việc này, nhưng người tính không bằng trời tính, có đạt tắc có mất, có mất mới có đạt, tất cả mọi thứ đều phải trả.

- Mà bây giờ mười tám năm đã trôi qua, đã là lúc phải trả rồi, có điều con yên tâm, con sẽ không xảy ra chuyện gì cả.

Bố tôi ảm đạm lên tiếng, nhưng khi tôi nghe thấy câu nói cuối cùng của bố, cả người tôi lại cảm thấy trái tim mình trong phút chốc bị người khác mạnh mẽ bóp chặt.

- Bố, bố đừng nói linh tinh.

Tôi vội vàng lên tiếng, cắt ngang lời của bố, hiện tại ông nội đã đi rồi, bên cạnh tôi chỉ còn lại bố và bà nội, tôi không hi vọng một trong hai người xảy ra bất cứ chuyện gì.

Tôi không chấp nhận nổi, cho dù chỉ là trên phương diện lời nói, tôi cũng đều sợ hãi.

- Hehe, anh yên tâm, bố già nhà anh không có yếu đuối như vậy, còn đối với việc đánh tan hồn phách của Lý Lại Tử, chỉ là không muốn để cho con tiếp xúc quá nhiều, bởi vì tiếp xúc càng nhiều, sẽ hoàn toàn rơi vào trong vũng nước đục này, đến lúc đó cho dù con muốn thoát thân, sợ rằng đều đã khó.

- Cho nên, một mình bố con cũng có thể giải quyết ổn thỏa, con không cần phải tham gia vào, còn về Hạ cô nương, nhất định không phải người bình thường, con đem cái tâm ý của mình cất đi đi.

- Đợi những chuyện này qua rồi, bố tìm người giúp con mai mối một cô vợ, kết hôn xong rồi mới đi học đại học, chuyện này cũng không lạ.

Lời nói của bố xoay chuyển nhanh như vậy, tôi nhất thời thực sự vẫn có chút chưa tiếp nhận được, tôi cảm thấy bố đang cố ý lảng sang một vấn đề khác.

Bố vẫn không nguyện ý nói với tôi quá nhiều thứ, tôi lập tức hỏi bố:

- Bố, chuyện của mẹ không phải vẫn chưa giải quyết xong sao? Tiếp theo phải làm thế nào? Vậy kẻ mặc áo dài đen đối đầu với chúng ta đó là ai?

Nói đến vấn đề này, sắc mặt của bố lại trở lên nặng nề hơn trước rất nhiều, sau đó bố thấp giọng nói với tôi, chuyện của mẹ bố sẽ xử lý, còn về người mặc áo dài đen, bố tôi đoán chính là Lão Thi Tượng, nhưng khác biệt quá lớn, vẫn phải đợi cơ hội, nhìn được gương mặt thật của kẻ đó rồi mới nói tiếp.

Bố tôi nói rất thoải mái, nhưng tôi cảm nhận được, chuyện của mẹ tôi, không hề dễ xử lý, hơn nữa Hạ Mạch nói rồi, chuyện của mẹ tuyệt đối là có người giật dây sau lưng, vậy thì người này khả năng rất cao chính là Lão Thi Tượng, hoặc cũng có thể là người mặc đồ đen.

Lúc này, tôi hỏi bố, có biết lai lịch của Lương tiên sinh hay lai lịch của Lão Thi Tượng là gì hay không?

Bố nhăn mày, nhìn tôi hỏi:

- Lẽ nào con biết?

Tôi gãi gãi đầu, nói:

- Không phải con biết, mà là Hạ Mạch nói với con, cô ấy nói Lão Thi Tượng là người của một nhánh cản thi Tương Tây, còn về Lương tiên sinh, nếu Lão Thi Tượng đã gọi ông ấy là sư đệ, nhất định cũng là một nhánh của cản thi Tương Tây.

Sau khi nói xong, tôi đưa mắt nhìn bố, phát hiện bố không lên tiếng, xem ra bố tôi có lẽ cũng biết chút gì đó, cho nên lời giải thích của tôi cũng bằng thừa.

- Nửa Cân, con cảm thấy con bé đó rất đáng tin sao?

Đột nhiên, bố lên tiếng, nói với tôi.

Tôi nhíu mày, hỏi bố sao lại hỏi vấn đề đó?

Nhưng bố không hề trả lời tôi, mà tiếp tục hỏi tôi, Hạ Mạch trong lòng tôi rốt cuộc có đáng tin hay không? Tôi chỉ có thể gật gật đầu.

Lúc này, bố tôi cười cười, nói lòng người cách lớp da, bất kỳ việc gì cũng phải để lại cho mình một đường lui, đừng chặn kín tất cả lối thoát, đến lúc đó cho dù có muốn chạy trốn, cũng không kịp rồi.

Lời nói của bố khiến tôi mơ mơ hồ hồ, tôi biết bố đang ám chỉ Hạ Mạch, đồng thời cũng đang dạy tôi.

- Được rồi, có rất nhiều thứ đều phải từ từ, một khoảng thời gian ngắn không thể hiểu hết được, chỉ có trải qua thì mới biết, con ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, bố còn phải ra ngoài.

Nói xong, bố cũng trực tiếp đứng dậy, hướng về phía ngoài cửa mà đi.

Tôi vội vàng đi theo sau bố, hỏi bố trời tối thế này rồi, vẫn còn muốn đi đâu? Bố nhìn tôi một cái, lên tiếng:

- Đi sau núi trông mộ, tiện thể đợi cô ta.

Lời nói của bố khiến trái tim tôi bỗng ngưng lại, bố muốn ra sau núi trông mộ, hơn nữa còn muốn đợi cô ta, cô ta này không nghi ngờ gì nữa chính là mẹ tôi rồi.

Nhưng tại sao bố lại quả quyết, mẹ tôi sẽ tới sau núi chứ? Còn cố ý ra sau núi đợi?

Đột nhiên, trong lòng tôi lại dâng lên một dự cảm, đêm nay, vẫn xảy ra chuyện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất