Nợ Âm Khó Thoát

Chương 298 Cúng tổ tiên

Dù trong lòng đã thấy yên tâm, nhưng đồng thời lại cảm thấy hoài nghi, hỏi Hoàng Tiểu Tiên xử lý con rắn đó như thế nào?

Theo lý mà nói, thực lực của Hoàng Tiểu Tiên phải mạnh hơn cổ trùng của Cự Mông rất nhiều mới đúng.

Khi tôi vừa hỏi xong, Hoàng Tiểu Tiên đã nói với tôi, xử lý con rắn đúng thực là không phải là chuyện to tác, nhưng nếu bị người khác phát hiện sơ hở, vậy sẽ có rắc rối lớn.

Cho nên vì để không bị bại lộ, Hoàng Tiểu Tiên cảm thấy con rắn không gây nguy hiểm đến tính mạng, mới lựa chọn để cho nó cắn.

Như vậy Cự Mông sẽ hiểu nhầm là con rắn đã cắn tôi, hắn cũng nới lỏng cảnh giác, chính là lúc cuối của trận đấu, Cự Mông nghĩ hắn thắng rồi, mới vui mừng đắc ý như thế, nhưng ai ngờ, trên người tôi vẫn còn “bia đỡ đạn” Hoàng Tiểu Tiên!

- Đúng rồi, cái thằng nhóc này nợ nhiều phong tình quá nhỉ!

Trong lúc đang nghĩ chuyện kia, thì tiếng của Hoàng Tiểu Tiên lại chui vào trong tai tôi.

Nhìn Hoàng Tiểu Tiên, toàn thân trắng muốt, nhưng đôi mắt đen nháy lại rất linh động.

Nhìn rất giống mắt người, không thể không nói yêu tộc rất thần kì, có điều đối với câu nói của Hoàng Tiểu Tiên, tôi lại không hiểu cho lắm, hỏi chị ta có ý gì?

- Sao? em không thấy con nhóc kia có ý với mình à? Vì sao lại không kêu người khác đến cứu, lại cứ nhất định phải gọi em? Em ngốc thật hay là giả ngốc vậy?

Đôi mắt linh động của Hoàng Tiểu Tiên nhìn tôi trân trân, cất tiếng nói.

Nghe vậy, tôi hơi ngây ra, sau đó tôi lắc đầu, nói không có chuyện đó đâu, Trúc Tẩm Ngưng sao lại đi thích tôi được?

- Chậc, cái lũ đàn ông thối tha, làm sao mà biết trong lòng con gái đang nghĩ những gì chứ! Không nói với em nữa, tự em xem xem phải làm thế nào đi! Nếu chị đoán không sai, chắc là em vẫn còn có người trong lòng mình phải không?

Trực tiếp bị câu nói của Hoàng Tiểu Tiên lật tẩy, tôi ngại ngùng xoa xoa mũi, không biết phải nói gì, Hoàng Tiểu Tiên cũng không nói gì nữa, lại cuộn tròn người chìm vào giấc ngủ.

Tôi nghĩ một lát, liền đứng dậy, những tôi vẫn chưa kịp ra ngoài, Trúc Tẩm Ngưng đã đẩy cửa vào, trong tay cô ta còn bưng một bát canh.

- Đây là canh gà mẹ tôi hầm, để cho anh bổ thân, anh mau uống đi!

Đặt bát canh xuống trước mặt tôi, Trúc Tẩm Ngưng lập tức cất tiếng nói.

Tôi nhìn Trúc Tẩm Ngưng, có lẽ là do câu nói khi trước của Hoàng Tiểu Tiên, bây giờ tôi cũng không biết phải nói gì.

Nghĩ rất lâu, tôi chỉ biết nói hai tiếng cảm ơn với Trúc Tẩm Ngưng.

- Việc nên làm mà, dù sao anh cũng là vì tôi mới đến đây, đúng rồi, ngày mai ông nội muốn tổ chức nghi thức cúng bái tổ tiên, coi như là thông báo chuyện kết hôn của chúng ta với tổ tiên, có điều anh không cần lo lắng, chỉ là hình thức mà thôi, ra khỏi làng, chúng ta không có bất kì quan hệ gì cả.

Trúc Tẩm Ngưng lại nói, tôi rõ ràng cảm thấy giọng nói của cô ta hưng phấn hơn hẳn khi nãy.

Nhưng lại có gì đó lạnh nhạt, tôi thực sự không biết phải đáp lời thế nào, đều nói tâm nữ nhân sâu như kim đáy biển, tôi muốn nói hai câu, lại sợ nói sai sẽ đắc tội với Trúc Tẩm Ngưng.

Thôi cứ cái gì cũng không nói, thấy tôi không nói gì, Trúc Tẩm Ngưng quay mình rời khỏi phòng, cô ta bảo tôi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai cô ta sẽ tới gọi tôi tham gia lễ cúng tổ tiên.

Khi Trúc Tẩm Ngưng quay người đi, tôi hình như nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ.

Trúc Tẩm Ngưng biến mất trước mắt tôi, tôi mới phát hiện bát canh gà không biết từ lúc nào đã bị tôi uống cạn.

Cảm thấy Chân nguyên trong người vẫn còn hơi thiếu hụt, tôi trực tiếp ngồi khoanh chân lên giường, phải mau chóng điều chỉnh thực lực của bản thân về trạng thái điên phong( ý chỉ trạng thái mạnh nhất), mới khiến tôi có cảm giác an toàn.

Cứ ngồi mãi như vậy, không ngờ đã ngồi tận sang sáng sớm ngày kế tiếp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trúc Tẩm Ngưng đứng bên ngoài gõ cửa, hỏi tôi đã dậy chưa? Tôi đẩy cửa bước ra, sau khi rửa ráy xong xuôi, Trúc Tẩm Ngưng bảo tôi mau ăn sáng, nói hôm nay là ngày diễn ra nghi thức cúng tổ tiên.

Người trong làng, bao gồm cả người trong những phân gia còn lại, đều phải tham gia nghi thức cúng tổ tiên ngày hôm nay.

Nghe vậy tôi hơi ngây người, vốn dĩ cho rằng người trong các phân gia đã rời đi rồi, không ngờ lại vẫn còn ở trong làng, mà còn đều phải tham gia nghi thức cúng bái tổ tiên.

Chúng tôi cùng nhau ăn sáng, lúc ăn tôi phát hiện Trúc Tuấn và ông nội của Trúc Tẩm Ngưng không có mặt, mới hỏi một câu, Trúc Tẩm Ngưng trả lời, bọn họ mới sáng sớm đã đi chuẩn bị cho nghi thức cúng tổ rồi.

Không ngờ nghi thức cúng bái tổ tiên lại long trọng đến vậy, mới sáng sớm đã đi chuẩn bị rồi sao?

Sau khi ăn uống xong, mẹ của Trúc Tẩm Ngưng trên mặt treo nụ cười tươi roi rói lấy ra hai bộ y phục màu đỏ, đưa một bộ cho tôi, một bộ khác đưa cho Trúc Tẩm Ngưng.

- Đây là y phục mặc trong ngày cưới của làng chúng tôi, anh mặt đi, mặc xong chúng ta tới nơi cúng bái tổ tiên!

Trúc Tẩm Ngưng khẽ mỉm cười, có điều tôi cảm thấy nụ cười của cô ta có hơi gượng gạo, nhưng vẫn nhận lấy bộ y phục, sau đó đi về phòng mình.

Vừa vào trong phòng, Hoàng Tiểu Tiên trong lòng đã chui ra, thấy chị ta chui ra ngoài, tôi vội vàng hô lên, hỏi chị ta ra ngoài làm gì? Tôi còn phải thay quần áo đấy!

- Chậc, cũng không phải là chưa thấy qua, nhìn nhiều thêm một hai lần nữa thì có làm sao?

Nghe Hoàng Tiểu Tiên nói vậy trong đầu tôi chằng chịt tơ nhện, lúc này, tôi thấy Hoàng Tiểu Tiên đi tới trước bộ y phục cho chú rể, miệng còn khen tấm tắc bộ y phục này không tồi.

Tôi không thấy bực bội nữa, mà lúc này, Hoàng Tiểu Tiên lại chui vào trong túi, tôi mới bắt đầu thay quần áo.

Ra khỏi phòng, thấy Trúc Tẩm Ngưng đã chuẩn bị xong từ sớm, đến ngay cả mẹ của cô ta cũng đã thay một bộ đồ khác.

Chúng tôi cùng nhau ra khỏi nhà, đi tới ngọn núi phía sau làng, trên đường, Trúc Tẩm Ngưng nói với tôi, sau núi có tổ mộ của làng Lê gia, những tổ tiên đã tạ thế, đều được chôn cất ở đấy.

Cho nên lễ cúng tổ tiên cũng được tổ chức ở sau núi, sau khi đến nơi, tôi mới nhìn thấy, tổ mộ của làng Lê gia không hề nhỏ, đưa mắt nhìn, trên cả một ngọn núi, không ngờ toàn bộ đều là mộ phần.

Đủ để nhìn ra, làng Lê gia đã tồn tại được bao nhiêu lâu, bằng không cũng không thể có nhiều ngôi mộ nằm ở đây thế này.

Hiện tại, bên trên núi tổ mộ, người đông như kiến, bọn họ đang đứng trước một quảng trường.

Nơi đó được lót bằng đá xanh, chắc xây ra để chuyên dành cho nhiều người tới đây cúng bái.

Trong dòng người, rất nhanh đã tìm thấy bóng dáng của những người trong các phân gia khác, trước mặt bọn họ là Trúc Tuấn, còn cả vài lão nhân trong tộc.

Tôi quan sát kĩ một lúc, nhìn thấy vẻ mặt của những người trong các phân gia đều dửng dưng, rõ ràng không hào hứng, quan tâm cho lắm.

Điểm này có khác biệt rất lớn với những người khác, bởi trên mặt của những người trong làng Lê gia, đều có thái độ vô cùng cung kính.

Từ điểm này nhìn được ra, tâm của bọn họ, không nằm ở nơi đây.

Nhưng những việc ấy, cũng chẳng cần tôi phải quan tâm, kế đó, tôi trực tiếp đi lên trước.

Thấy tôi và Trúc Tẩm Ngưng đến, mọi người đều nhường đường cho chúng tôi, Trúc Tẩm Ngưng dẫn tôi, đi thẳng lên phía trước.

Mà lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người tôi.

Đến ngay cả người của tám phân gia, nhất là đám thiếu chủ, chắc chỉ hận không thể dùng ánh mắt để đâm thủng tôi, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

- ừ, nhân vật chính đến rồi, chuẩn bị đi, bắt đầu cúng bái tổ tiên!

Thấy tôi và Trúc Tẩm Ngưng tới, ông nội Trúc Tẩm Ngưng lập tức cất tiếng, nghe thấy tiếng nói này, lòng tôi hơi ngây ra, nói thật, lúc trước thái độ của ông nội Trúc Tẩm Ngưng rõ ràng là không thích tôi.

Nhưng hiện tại, tôi lại cảm thấy, cảm giác đó biến mất, thực ra lúc trước tôi còn lo lắng, là lão già ấy sẽ đổi ý.

Vậy tôi không thể cứu được Trúc Tẩm Ngưng nữa, nhưng thấy bây giờ thái độ của lão như vậy, tôi biết, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù gì tôi cũng là người thắng cuộc, tất cả mọi người đều chứng kiến.

Việc tôi đứng đầu bảng, không ai có thể phủ nhận.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất