Người đăng: ✶Thąทh Hưทℊ✶
Khi Sunny đang vật lộn để giữ bản thân và Ananke toàn vẹn giữa cơn bão cuồng loạn, cậu có thể cảm nhận cơ thể nhỏ bé của cô run rẩy. Cơ thể cậu ngập trong nước lạnh và giá buốt đến tận xương. Đồng thời, cậu cảm nhận được hơi ấm từ ánh sáng của Neph.
Không chỉ là hơi ấm.
Biết rằng chính những cái bóng của Sunny đang bảo vệ họ, Nephis truyền ánh lửa của cô bao quanh cậu, củng cố cả thân thể lẫn linh hồn. Phần lớn ánh sáng của cô chuyển sang cho Sunny, trong khi một tia lửa cuối cùng dịu dàng phủ lên nữ tư tế nhỏ bé.
Khi ngọn lửa trắng bao quanh Ananke, những vết xước và bầm tím trên cơ thể nhỏ bé của cô ngay lập tức được chữa lành. Cô dường như thả lỏng được một chút.
...Tuy nhiên, chính Nephis lại không còn gì bảo vệ.
Cả hai ở rất gần nhau, vòng tay ôm lấy nhau, với chỉ Ananke run rẩy giữa hai người. Tựa đầu lên boong tàu ướt, Sunny im lặng nhìn vào đôi mắt của Neph.
Đôi mắt ấy tối tăm và mệt mỏi, tê dại vì đau đớn.
Không có gì để nói.
Cũng chẳng có gì để làm. Ba người chỉ cần chịu đựng, cố gắng, và cầu nguyện rằng lượng tinh chất của Sunny kéo dài lâu hơn cơn bão.
Nhưng điều đó không hề dễ dàng.
Chiếc thuyền bị những lực lượng cuồng nộ lay chuyển và ném qua lại như một quả bóng. Dù chiếc dây cương bóng tối giữ họ ở chỗ, trải nghiệm vẫn như tra tấn. Sunny phải căng mọi cơ bắp để giảm bớt cú sốc từ những cú va đập dữ dội, nắm chặt vào phần đế của cột buồm.
Công việc đó không hề dễ dàng hơn việc gồng mình múc từng gáo nước bằng chiếc bát sắt. Thực tế, nó còn khó hơn, bởi cậu thậm chí không thể đứng vững. Cậu còn phải bảo vệ Ananke nữa.
Bị lạc giữa cơn bão thảm họa không khác gì khoảnh khắc ngắn ngủi đầy hủy diệt mà cậu đã trải qua khi các quả bom bên dưới Falcon Scott phát nổ. Chỉ có điều, lần này sự hỗn loạn sẽ kéo dài lâu hơn rất nhiều... có thể là hàng giờ, hoặc thậm chí là vài ngày.
Không từ ngữ nào còn có ý nghĩa gì nữa.
Dòng thời gian vỡ vụn bao quanh họ trở nên ngày càng cuồng loạn và bất ổn. Sunny cảm thấy tác động kinh khủng của nó dù đã có lớp bảo vệ do Ananke tạo ra bao quanh ketch. Suy nghĩ của cậu trở nên rối ren, khó mà duy trì được sự tập trung.
Nhưng cậu phải làm... cậu phải giữ lớp bóng tối vẫn ổn định, liên tục tạo ra hình dạng và sửa chữa bất kỳ tổn hại nào đối với chiếc thuyền tạm thời. Nếu Sunny mất tập trung, cả ba sẽ chết.
‘Cố lên... chúng ta đã đi được rất xa rồi! Chỉ một chút nữa thôi!’
Nhưng giữ tập trung ngày càng khó khăn hơn.
Sự tàn phá của dòng thời gian vỡ vụn ngày càng dữ dội, trong khi lớp bảo vệ của Ananke ngày càng suy yếu.
Dần dần, Sunny cảm thấy bản thân không còn phân biệt được đâu là trước, đâu là sau. Chỉ còn lại khoảnh khắc hiện tại, cơn đau trong cơ thể kiệt quệ, màn sương lạnh buốt bám chặt lấy da, và hơi ấm từ ánh sáng của Neph đang cháy rực trong lòng cậu, cùng với cảm giác thân thể của cô và Ananke áp sát vào cậu.
Cậu chỉ có thể bám vào những cảm giác này, vào kết nối với những cái bóng, và tìm thấy sức mạnh trong sự hiện diện yên lặng của họ.
‘Mình phải cố gắng... phải...’
Nhưng rồi, dần dần, ngay cả những cảm giác đó cũng trở nên mờ nhạt và hỗn loạn.
Cơn bão của thời gian vỡ vụn xâm chiếm tâm trí cậu hoàn toàn, dập tắt khả năng nhận thức của Sunny về thế giới. Cậu bị bỏ lại trong một trạng thái đau đớn không phải là tỉnh táo, nhưng cũng không phải sự lãng quên của sự ngất xỉu.
‘Phải... cố gắng...’
Và rồi, sự tra tấn ấy cũng tan biến.
Không còn thời gian.
Không còn thế giới.
Chỉ còn cơn bão.
---
Một khoảnh khắc trôi qua.
Hoặc có lẽ là cả một vĩnh hằng.
Cậu không biết, cũng không thể biết.
Thế giới đung đưa nhẹ nhàng. Nhịp đung đưa như một bài hát ru.
Thế giới có mùi của gỗ ướt... và trống rỗng.
Thế giới tối tăm.
Sunny lạc trong biển đen u tối.
Rồi ánh mặt trời xuyên qua mí mắt cậu, nhuộm màu đỏ lên bóng tối.
‘...Ánh sáng mặt trời?’
Bị giật ra khỏi sự yên bình bởi sự hoảng sợ đột ngột, Sunny mở mắt và ngồi bật dậy.
‘Không, không, không...’
Cơ thể đau nhức của cậu gào lên trước chuyển động đột ngột.
Suy nghĩ đầu tiên là lớp bóng tối đã tan biến. Nếu không, sẽ không có ánh sáng mặt trời chiếu vào trong ketch... nghĩa là họ sẽ bị nhấn chìm bởi cơn bão trong vài khoảnh khắc.
Nhưng rồi, Sunny sững người.
Sao lại có ánh sáng mặt trời? Làm sao có thể có, trong bóng tối cuồng loạn của cơn bão?
Đó là khi cậu cuối cùng cũng nhìn thấy thế giới.
...Bầu trời xanh trong đẹp đẽ không một gợn mây. Bảy mặt trời treo trên nền trời rộng lớn, chiếu sáng dịu dàng.
Mặt nước của Great River bình yên và tĩnh lặng, dòng chảy đều đặn như vốn có. Nước sông lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời.
Lớp bóng tối đã thực sự biến mất, nhưng chiếc ketch... vẫn nguyên vẹn.
Sunny hít một hơi run rẩy.
Họ đã thoát khỏi cơn bão. Họ đã thoát.
"Chúng ta... chúng ta làm được rồi."
Lời thì thầm của cậu khàn khàn và nhỏ bé.
Trong một khoảnh khắc, lòng cậu ngập tràn niềm vui và phấn khích.
"Chúng ta làm được rồi!"
...Nhưng rồi, một cảm xúc không tên bao trùm cậu trong vòng tay lạnh lẽo.
Sunny rùng mình.
‘Gì thế này... tại sao lại...’
"Nephis? Ananke?"
Cậu quỳ xuống và nhìn quanh, tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
Neph ở đó, mệt mỏi ngồi dựa vào thành ketch. Nhưng...
Một nỗi đau vô hình đột nhiên đâm xuyên qua tim cậu.
‘Không...’
Vai Sunny sụp xuống.
‘Không thể nào...’
Ananke... đã biến mất.
Nữ tư tế nhỏ bé không để lại dấu vết nào.
Chỉ còn lại chiếc áo choàng đen trơ trọi nằm trên boong, cô độc và vô vọng.
Sunny quỳ xuống, cầm chiếc áo choàng lên, nhìn vào mảnh vải đen với đôi mắt vô hồn.
Cậu quỳ im trong một lúc lâu, không thể di chuyển... không thể suy nghĩ... không thể cảm nhận.
Linh hồn Sunny cảm thấy lạnh lẽo, lạnh hơn cả khi cậu đứng trên cánh đồng tuyết ngoài Falcon Scott.
Khi nhìn chiếc áo choàng đen, đông cứng, hai bàn tay quấn quanh vai cậu, và Nephis ôm cậu từ phía sau.
"Cô ấy đã đi rồi."
Hơi ấm từ cơ thể cô và giọng nói dịu dàng... giống như lưỡi rìu của đao phủ.
Sunny run rẩy.
Neph ôm chặt hơn, như thể không muốn buông tay.
"Cơn bão hẳn đã cuốn chúng ta quá sâu vào quá khứ, xa hơn cả nơi cô ấy được sinh ra. Và thế nên... cô ấy đã ra đi. Tôi rất tiếc, Sunny."
Chiếc áo choàng đen trượt khỏi tay cậu.
Nhìn xuống, Sunny nghẹn ngào.
‘Nhưng chúng ta đã sống sót... chúng ta đã vượt qua cơn bão! Tại sao...’
Tầm nhìn của cậu trở nên mờ nhòa.
Sau một lúc, ngập tràn đau đớn, cậu thì thầm:
"...Tôi xin lỗi rất nhiều."..