Người đăng: ✶Thąทh Hưทℊ✶
Cố gắng lấy lại dũng khí, Sunny nhìn vào khoảng xa và nói với giọng khàn:
"Cô đã thấy các sinh vật sống dưới những đợt sóng này rồi. Cô thực sự muốn bơi qua chúng à?"
Changing Star im lặng một lúc, rồi thở dài.
"Dù sao thì chúng ta cũng đã bị nguyền rủa rồi, Sunny. Còn gì để mất nữa?"
Cô im lặng một lúc rồi cau mày, những ngọn lửa nhạt nhòa nhảy múa trong mắt cô. Sau đó, với giọng khẽ khàng, cô nói thêm:
"Chúng ta sẽ không đốt bất kỳ ngọn lửa nào, dựa vào đôi mắt của cậu để dẫn đường về phía tây. Chúng ta sẽ hy vọng rằng giáp của Cassie sẽ bảo vệ chúng ta. Có lẽ như vậy là đủ."
Sunny liếc nhìn Neph và hỏi:
"Giáp của Cassie có gì đặc biệt?"
Cô ngập ngừng một lúc rồi trả lời mà không nhìn cậu:
"Đó là một Memory cấp sáu của Người Thức Tỉnh. Một trong những đặc điểm của nó là giúp người mặc ít có khả năng thu hút sự chú ý của kẻ địch hơn."
Trong lúc Sunny đang tiêu hóa thông tin này, Nephis đột nhiên run lên. Nhắm mắt lại, cô nói qua kẽ răng:
"Tôi đã đến giới hạn của mình. Tâm trí tôi… đang mờ dần. Nếu cậu còn bất kỳ câu hỏi nào… thì tốt hơn… hãy hỏi nhanh."
Cậu chớp mắt, bất ngờ. Rồi, biết rằng thời gian không còn nhiều, Sunny hỏi điều đầu tiên xuất hiện trong đầu:
"Cô có biết cách đóng thuyền không?"
Changing Star chỉ gật đầu, cho cậu biết là cô có. Vẻ mặt của cô dần trở nên mơ hồ và vô hồn trở lại.
Chạy đua với thời gian, Sunny vội nghĩ ra một câu hỏi khác.
"Làm thế nào để tôi thuyết phục cô rời khỏi hòn đảo khi trí nhớ của cô đã mất?"
Nephis nhìn cậu, cố giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng. Trong giây lát, mắt cô trở nên sáng rõ. Những ngọn lửa trắng bùng lên trong đôi mắt đó, chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt của cô.
"Aster... Song... Vale. Hãy nói những từ đó với tôi, và tôi sẽ lắng nghe."
Bắt đầu mất kiểm soát với suy nghĩ của mình, cô quay đi và thêm sau một khoảng ngắn, giọng cô đều đều và vững chắc:
"Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy đưa Cassie và chạy đi. Đừng… đừng…"
Rồi ánh sáng trong mắt cô dần mờ nhạt, và chẳng bao lâu sau, Changing Star lại nhìn về phía tây, toàn bộ ký ức về cuộc trò chuyện của họ đã biến mất khỏi tâm trí.
Sunny ngồi bên cạnh cô một lúc, chờ đợi. Sau một lát, cậu nhích lại gần và nói:
"Này, Neph."
Cô quay lại nhìn cậu, khuôn mặt đầy ảm đạm và bối rối.
"Sunny? Ồ… cậu đến từ khi nào vậy?"
"Một lúc rồi."
Rồi cậu cười và nói với giọng điệu thoải mái:
"Này, tôi có thể hỏi cô một chuyện không? Cô có biết cách đóng thuyền không?"
***
Nephis ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu, nhưng cuối cùng cũng đồng ý giúp cậu. Sunny không nói rõ lý do tại sao cậu muốn đóng một chiếc thuyền, lảng tránh các câu hỏi một cách khéo léo. Khuyết Điểm của cậu khiến mọi việc không dễ dàng, nhưng trong tình trạng của Neph, thuyết phục cô không quá khó khăn.
Việc thao túng cô có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng giải thích tất cả một lần nữa sẽ mất quá nhiều thời gian. Chưa kể cậu không chắc rằng nó sẽ hiệu quả lần nữa.
Và thời gian không còn nhiều. Mỗi giờ trôi qua, tình trạng của họ càng trở nên tồi tệ.
Ngay cả Sunny cũng đang gặp khó khăn trong việc giữ được sự tỉnh táo của mình. Mỗi khi cậu cảm thấy tâm trí mình bắt đầu trượt đi, cậu phải tự gây đau đớn để có được vài khoảnh khắc nhẹ nhõm. Ngay cả vậy, suy nghĩ của cậu vẫn chậm chạp và mong manh. Giữ chúng nguyên vẹn khiến cậu hao tổn không ít.
Họ phải rời khỏi hòn đảo càng sớm càng tốt. Sunny quyết tâm sẵn sàng trước khi biển đen trở lại.
Quay lưng lại để Nephis không thấy vẻ mặt đau đớn của mình, Sunny cắn vào tay mình một lần nữa. Cảm nhận vị đắng của máu trên lưỡi, cậu để cơn đau làm sáng tỏ tâm trí và chớp mắt, cảm thấy mỉa mai trước tình huống này.
Cậu đang tự cắn mình để ngăn bản thân bị ăn thịt. Một mâu thuẫn thật buồn cười.
Giấu bàn tay chảy máu sau lưng, Sunny quay lại với Neph và hỏi:
"Vậy, chúng ta sẽ làm thuyền như thế nào?"
Cô suy nghĩ một lúc, rồi nói một cách hờ hững:
"Chúng ta sẽ phải dùng những vật liệu sẵn có. Để làm thân thuyền, chúng ta sẽ dùng xác của con quỷ đã chết. Chúng ta có thể lột vài tấm giáp có hình dạng phù hợp và buộc chúng lại với sợi dây vàng…"
Sunny nhướng mày:
"Bộ… bộ giáp của Carapace Demon (Quỷ Giáp)? Nó được làm từ một loại thép lạ. Thép có nổi được không?"
Nephis liếc cậu với vẻ trách móc.
"Bất cứ thứ gì cũng có thể nổi, Sunny. Cậu chỉ cần đảm bảo rằng cậu đẩy được nhiều nước hơn khối lượng của vật nổi. Đó là cách thuyền hoạt động."
Cậu chớp mắt.
"À… được rồi. Về buồm thì tôi nghĩ chúng ta có thể nhờ Cassie cho mượn áo choàng của cô ấy. Cô nghĩ sao?"
Changing Star nhìn cậu với vẻ kỳ lạ.
"Ý tôi là… được thôi? Tôi vẫn không hiểu tại sao cậu lại phấn khích với việc đóng thuyền đến vậy, nhưng tôi chắc rằng cô ấy sẽ sẵn lòng giúp cậu với dự án… đam mê này."
Sunny mỉm cười.
"Tuyệt! Vậy thì đi xử lý con quỷ thôi!"
Một câu lạ để nói với nụ cười, nhưng không phải câu lạ nhất cậu phải nói để thuyết phục Neph giúp mình.
Vài phút sau, họ đến xác khổng lồ của Carapace Demon. Nó vươn cao trên họ như một ngọn đồi nhỏ bằng kim loại bóng loáng. Sau ngày đầu tiên khi những sinh vật có cánh kỳ quái bay quanh hòn đảo trong vài giờ, không bao giờ dám đến gần, không có gì khác xuất hiện để chiếm giữ phần thịt của sinh vật đáng sợ này.
Kết quả là xác của nó vẫn còn nguyên vẹn.
Kỳ lạ thay, xác của con quỷ vẫn chưa bắt đầu thối rữa. Chỉ có lớp kim loại của bộ giáp đang dần bị hao mòn, mất đi vẻ sáng bóng, sau đó trở nên ít bền chắc hơn. Đến giờ, bề mặt của nó đã bị những mảng rỉ lớn làm hoen ố.
Nephis leo lên đỉnh xác con quỷ và đi từ bên này sang bên kia, nhìn xuống dưới chân. Sau đó, cô chỉ vào vài chỗ:
"Những tấm cong này sẽ rất phù hợp nếu chúng ta có thể ghép chúng lại chặt chẽ. Mỗi tấm đủ dài để tạo thành toàn bộ thân thuyền, để lại đủ chỗ cho ba chúng ta ngồi cạnh nhau."
Sunny không biết gì về đóng thuyền, nên cậu quyết định tin vào đánh giá của cô. Nhìn lên từ mặt đất, cậu hỏi:
"Thế còn cột buồm?"
Changing Star cau mày.
"Cái đó… tôi sẽ phải suy nghĩ."
Sunny mỉm cười.
"Được rồi. Trong khi cô suy nghĩ, tôi sẽ đi gọi Cassie đến để cô có người bầu bạn nhé..."..