Nói Chứ, Mạt Thế Đâu Rồi?

Chương 23: Lưu lại ngươi có ích lợi gì

Chương 23: Lưu lại ngươi có ích lợi gì
"Ba điều kiện, thiếu một là không được, bằng không chúng ta Long ca đêm nay liền để ngươi tuyệt tự tuyệt tôn!"
Không ngờ ta sinh nhiều con cháu đến vậy chỉ để cho Long ca giết chơi sao?
Ta còn chưa già đây mà!
Prasong thẹn quá hóa giận, vuốt ngược mái tóc "địa trung hải" của mình: "Miệng thì nói tuyệt tự tuyệt tôn, ai cho ngươi cái gan đó?"
... Xem như ngươi lợi hại!
Prasong hít một hơi thật sâu rồi rốt cục cũng kìm nén được cơn giận, dù sao cũng sắp sáu mươi tuổi rồi, cũng cần phải giữ chút hàm dưỡng.
Hơn nữa, ông ta tổng cộng chỉ có bốn người con trai, chết một, còn ba người đang nằm trong tay đối phương.
Đối phương đã giết một đứa con trai của ông ta, giết một hay giết cả bốn thì cũng như nhau, ông ta không muốn vì chút sĩ diện mà đánh cược, có lẽ tuổi trẻ quá ham mê tửu sắc, sớm mười năm trước ông ta đã "lực bất tòng tâm" rồi.
Tuyệt tự tuyệt tôn, thật không phải chuyện đùa!
Nhẩn nha nhai hai lần miếng trầu, Prasong mặt âm trầm chậm rãi nói: "Để cho các con trai của ta nói chuyện với ta."
Đầu dây bên kia im lặng một lát, hình như Gà Rừng không quyết định được nên xin chỉ thị từ ai, chốc lát sau, trong điện thoại truyền đến giọng nói méo mó, tiếng Thái đầy vẻ chế giễu của Vương Cường:
"Hoa Trư, Than Nắm cùng Đầu To, lại đây, gọi bố!"
Sau đó là ba giọng nói sợ hãi run rẩy đồng thanh khóc lóc: "Ba ba! Ba ba! Ba ba!"
Chó cái! Lợi dụng tiện nghi của ta!
Prasong nghiến răng ken két, nhưng nghe thấy tiếng khóc của con trai mình lúc này quả thật rất đau lòng.
Mấy đứa con trai vô dụng, phá gia chi tử này nhất định không thể để cho người ta giết, không chỉ tuyệt tự tuyệt tôn, điều này còn khiến các đối thủ của ông ta cho rằng ông ta đã già yếu, không còn năng lực.
Ông ta làm cái chức "Đại Long Đầu" này trông thì vẻ vang lắm, nhưng sau lưng không biết bao nhiêu kẻ muốn kéo ông ta xuống ngựa.
Hơn nữa, để Prasong dễ dàng buông tha Bối Long, không phải là tính cách của ông ta.
Prasong chậm rãi khép hai mắt lại, dường như đang đưa ra một quyết định khó khăn, chốc lát sau lại chậm rãi mở ra:
"Mary đưa đến đâu rồi?"
"Nửa giờ nữa, Đền Pung Thao Kong!"
Gà Rừng lại tiếp tục làm "đại ngôn nhân", hắn đêm nay coi như là thông suốt rồi: "Prasong nghe đây, đừng có ra vẻ với Long ca của chúng ta, bằng không Long ca đêm nay sẽ để ngươi tuyệt tự tuyệt tôn!"
"ĐM!"
Prasong nghe thấy tiếng điện thoại bị ngắt, đột nhiên đứng dậy ném điện thoại vỡ tan, còn ác độc đá đổ chiếc bàn trà trước mặt, cả người run rẩy thở hồng hộc, trông như một con sư tử già đang nổi cơn thịnh nộ.
"Lão đại, chúng ta..."
Bên cạnh, tên trọc ngồi trên ghế sofa vội vàng đứng lên, lời mới nói được một nửa thì Prasong hất đầu "Phì" một cái, nhổ bã trầu còn nhai dở vào mặt hắn!
"Mẹ kiếp! Tao bảo mày đi bắt người, đến bây giờ vẫn chưa bắt được, lại còn làm mất cả ba thằng con trai của tao!"
Prasong nhìn rõ người đối diện, chính là cái gã có biệt danh "Ngốc Ưng" này đang phụ trách bắt Bối Long, từ hai giờ chiều đến giờ vẫn chưa xong, tức đến mức sắp phát điên, Prasong một tay túm lấy cổ áo tên đầu trọc:
"Mẹ mày trong đầu mày chứa toàn cứt à?"
Ngốc Ưng đầy mặt bã trầu đỏ lòm, nhưng ngay cả lau cũng không dám lau, nhắm mắt lại khổ sở cầu xin tha thứ: "Lão đại, thật sự không trách em ạ, đều là người Hoa Hạ quá giảo hoạt, em đã cố gắng hết sức rồi..."
"Mày đã cố gắng hết sức mà còn không bắt được một người Hoa Hạ!" Prasong đỏ mắt gầm lên: "Tao giữ lại mày có ích lợi gì?"
"Không, không phải, em có cố gắng, em đã cố gắng hết sức..." Ngốc Ưng sợ đến cả người run rẩy, lời nói của Prasong thật sự quá dọa người, ở Chiang Mai, "Hoàng Đế dưới đất" Prasong nói muốn giết ai thì đó quả là "kim khẩu ngọc ngôn".
Người Hoa Hạ muốn chạy thì dễ, còn loại người như hắn sinh ra và lớn lên ở Chiang Mai, chạy thì chạy được hòa thượng chứ chạy đâu thoát khỏi chùa.
"Làm việc cho tao mà mày còn dám không cố gắng hết sức!" Prasong mắt càng đỏ gầm càng lớn tiếng: "Tao giữ lại mày có ích lợi gì?"
Trời ạ... Ngốc Ưng sắp khóc, lão đại, em đã đi theo ngài hai mươi năm rồi, không thể vui vẻ mà chơi đùa với nhau được sao?
Prasong thực sự muốn giết Ngốc Ưng, nếu không phải Ngốc Ưng vô năng, sao ông ta lại bị mấy người Hoa Hạ nhục nhã như vậy?
Cũng may là ông ta đã gần sáu mươi tuổi, cuối cùng vẫn kìm chế được tính khí nóng nảy, mạnh mẽ đẩy Ngốc Ưng ra, ông ta muốn đá vào mông Ngốc Ưng cho hả giận, ai ngờ Ngốc Ưng chỉ khẽ lắc người...
Ta thật già rồi sao?
Prasong hung tợn trừng Ngốc Ưng, trong lòng lại lạnh lẽo, mười năm trước ông ta ít nhất cũng có thể khiến Ngốc Ưng ngã dập mông, hai mươi năm trước thì Ngốc Ưng đã lộn ngược ra sau rồi...
Ngốc Ưng ngẩn ngơ, hắn đột nhiên nhận ra vấn đề này, lặng lẽ quan sát mái tóc "địa trung hải" kia,
Tóc mai pha lẫn sợi bạc, nếp nhăn hằn sâu, đốm nâu trên da, hắn lúc này mới phát hiện ra rằng vị "Hoàng Đế dưới đất" thống trị Chiang Mai ba mươi năm là Prasong, bất tri bất giác đã già rồi...
Prasong sâu hít một hơi, ép buộc bản thân bình tĩnh lại: "Thằng nhóc đó thích nhất là đi chơi ở mấy hộp đêm dành cho phú hào, gọi điện thoại cho Đại Mễ của hộp đêm Phú Hào, nói là ta bảo nàng ta tra rõ tất cả người Hoa Hạ đêm nay bước vào hộp đêm Phú Hào, tra rõ xong thì không nên khinh cử vọng động, lập tức báo cáo lại cho ta và theo dõi bọn họ!"
Prasong không nhìn những cô gái lai xinh đẹp, nhưng người con gái lai phía sau lập tức cầm điện thoại đi gọi.
"Từ hộp đêm Phú Hào đến Đền Pung Thao Kong là địa bàn của Đao Ba Lưu,"
Prasong tiếp tục nhíu mày, như đang lẩm bẩm: "Gọi điện thoại cho Đao Ba Lưu, nói là ta sai hắn giám sát tất cả người Hoa Hạ đi qua địa bàn của hắn, không được khinh cử vọng động, một khi phát hiện nhân vật khả nghi lập tức... Báo động!"
Một cô gái lai khác lập tức bắt đầu gọi điện thoại, Prasong thích nhất tuyển những cô gái lai trẻ đẹp làm thư ký, có việc thì có thư ký làm, không có việc thì... không làm nhìn cũng đẹp mắt, có gì sai!
"Khả năng đánh lén và ám sát giỏi nhất không gì bằng Ninja Nhật Bản."
Đôi mắt già nua đục ngầu của Prasong lóe lên vẻ lạnh lẽo: "Chi nhánh của tổ chức Yamada Nhật Bản ở Chiang Mai có Ninja, gọi điện thoại cho Yamada Shuichi, nói là năm nay ta sẽ tăng thêm cho hắn một nửa... một thành hàng hóa, sai hắn xuất động Ninja, trước tiên giấu ở Đền Pung Thao Kong chờ lệnh!"
Một cô gái lai khác lập tức gọi điện thoại, Prasong đưa mắt nhìn về phía một gã đàn ông vạm vỡ, gã đàn ông vạm vỡ mặc một bộ đồ lòe loẹt, đầu đinh gọn gàng, đeo kính to quá khổ, da đen, đi giày chiến thuật, đang cẩn thận lau chùi một khẩu súng lục K54, trên người tỏa ra khí chất dũng mãnh vô hình.
"Đại Quân, lập tức chuẩn bị xe cho ta, ta muốn đi cùng Thống đốc Shai uống trà!" Prasong dặn dò gã đàn ông vạm vỡ Đại Quân, Đại Quân là tài xế riêng của ông ta, còn Thống đốc Shai chính là quan chức cảnh sát cao nhất của Chiang Mai.
Ông ta nâng chén trà lên súc miệng, sau đó nheo mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Ngốc Ưng: "Còn về phần ngươi, bây giờ mang theo Mary đến Đền Pung Thao Kong, không phải để trao đổi, nhiệm vụ của ngươi là câu giờ, làm tê liệt bọn họ. Đến lúc đó tùy cơ ứng biến, ta cho ngươi bốn tay súng, nếu cần thiết thì trực tiếp nổ súng!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất