Chương 29: Hiện tại Dã Trư quá càn rỡ
Tựa như cười mà không phải cười, liếc mắt ghen tuông quá độ, Chu Nhan, Mary tiếp tục chỉ điểm giang sơn: "Chúng ta không buôn bán ma túy, cùng bọn hắn không có xung đột trực tiếp. Thái Lan pháp luật cấm đánh bạc nhưng không cấm vàng, ngành nghề 'vàng' (tiếng lóng chỉ XXX, sắc tình) tại đây phát triển thập phần mạnh mẽ, mà chúng ta ở phương diện này tồn tại ưu thế tự nhiên. Cho nên mục tiêu của chúng ta là chiếm trước những hộp đêm, quán bar, nhà tắm hơi, hội sở vốn dĩ nằm dưới sự khống chế của Thiết Đầu Bang. Như vậy, chúng ta sẽ không thể tránh khỏi xung đột với hắc bang đến từ nước Đức và Nhật Bản vốn cũng phát triển mạnh trong ngành nghề 'vàng'.
Vốn ban đầu, khi Prasong còn ở đây, các thế lực ngầm ở Chiang Mai nằm trong trạng thái cân bằng hài hòa. Hiện tại Prasong đã chết, sự cân bằng này đã bị phá vỡ. Các băng đảng địa phương muốn duy trì thế cục độc đại, các băng đảng quốc tế muốn "cá mặn xoay người", đồng thời các thế lực bên ngoài cũng muốn tham gia vào! Thái độ của cảnh sát Chiang Mai nhất định là toàn lực duy trì ổn định. Trong thời gian ngắn, cảnh sát sẽ không dung thứ cho việc đánh đấm, giết chóc, việc sử dụng vũ khí thì càng không thể. Với điều kiện này, các thế lực ngầm ở Chiang Mai nhất định phải dùng một phương thức thanh tẩy ôn hòa hơn, để cầu một lần nữa đạt đến sự cân bằng. Vừa là để tránh chạm vào thần kinh của cảnh sát, vừa tránh tự giết lẫn nhau để các thế lực bên ngoài ngư ông đắc lợi. Tôi tin rằng các thế lực khác ở Chiang Mai trong bàn cờ lớn này, cũng đều có suy nghĩ giống như chúng ta."
Nói đến đây, Mary cười khanh khách, rít lên một hơi thuốc rồi nói: "Chúng ta đã đi theo Tiểu Long xuất hết sức lực, hiện tại lựa chọn tốt nhất là phát triển một cách khiêm tốn, chớ lãng phí! Trong vòng một ngày, chắc chắn sẽ có người đứng ra làm chim đầu đàn..."
"Vậy thì tốt nhất!" Bối Long tin tưởng vào suy đoán của Mary. Hắn giờ đây rất muốn về nhà, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cha mẹ mình. Nhưng thời khắc quyết định này, đại biểu ca đối với hắn có ân tình sâu nặng, không rời không bỏ. Hiện tại tình thế ở Chiang Mai đen tối không rõ, hắn làm sao có thể rời đi khi đại biểu ca cần hắn nhất? Công nhân quét đường mà nói, còn không có một cái "biết đánh" nào cả!
Được rồi, lấy bản thân làm tiêu chuẩn để cân nhắc, đúng là bọn hắn yêu cầu hơi cao một chút. Nhưng đại biểu ca một mình, tính cả mình mới có bảy người Hoa Hạ, lại thêm thuộc hạ người Thái của đại biểu ca cũng không quá năm mươi người. Đương nhiên, toàn bộ tổ chức Công nhân quét đường ở Chiang Mai có mấy trăm người, xem như là một thế lực không nhỏ. Nhưng đại biểu ca cũng không có quyền lãnh đạo tuyệt đối. Hắn xác thực là một "lão đại", nhưng trong đám Công nhân quét đường lại có tới năm người "đại lão" giống như hắn đây này. Cho dù có sự giúp đỡ của Mary - nữ hoàng bát quái, đại biểu ca nếu muốn ở Chiang Mai đánh xuống một mảnh "đại giang sơn", trách nhiệm vẫn nặng nề mà đường còn xa a...
Bối Long khẽ lắc đầu, đứng dậy đi hướng Chu Nhan. Người đại diện và các cận vệ bên cạnh Chu Nhan nhất thời nhìn hắn chằm chằm như đang đề phòng cướp. Bối Long cười híp mắt gật đầu với bọn họ, sau đó không chút khách khí đặt mông ngồi xuống bên cạnh Chu Nhan: "Mỹ nữ, một mình à?"
"Con mẹ nó, ngươi bị mù à? Bị mù hả!" Người đại diện và các cận vệ đều rất tức giận: "Chúng ta không phải người à?" Bọn hắn hôm nay vốn đang nghỉ ngơi thật tốt trong tửu điếm, chợt một đám lưu manh Thái Lan xông vào, không nói hai lời liền khống chế bọn hắn. Các cận vệ lúc đầu muốn phản kháng, kết quả khi thấy đối phương rút súng ra thì bọn hắn đành phải ngoan ngoãn.
Đám lưu manh Thái Lan lần lượt thẩm vấn bọn hắn. Không phải là bọn hắn thà chết chứ không chịu khuất phục, chủ yếu là bọn hắn cũng không biết Chu Nhan đang ở đâu. Mặc dù đám lưu manh Thái Lan không moi được gì, nhưng vẫn nhốt bọn hắn trong phòng như phạm nhân, hạn chế tự do. Bọn hắn từng người đều đói, mệt, đau, sợ hãi, không biết đã chọc phải ai. Cho đến khi trời tối, bỗng nhiên đám lưu manh Thái Lan này đột ngột rời đi, đến vội vàng đi vội vàng. Sau sự kiện này, bọn hắn mới nghe nói hình như Chiang Mai có một "lão đại" hắc bang đã chết, toàn bộ giới hắc đạo Chiang Mai hỗn loạn tưng bừng, nhưng không biết có liên quan gì đến Chu Nhan hay không. Vốn dĩ bọn hắn muốn báo động Chu Nhan mất tích, không ngờ Chu Nhan bản thân lại trở về.
Người đại diện và các cận vệ đều như trút được gánh nặng, lúc này nhìn Chu Nhan một cách gắt gao, không bao giờ chịu để nàng hành động một mình nữa. Chu Nhan vừa khóc, vừa náo, vừa giả vờ thắt cổ mới rốt cục tranh thủ được cơ hội ra quán bar chơi một lúc. Bọn hắn tự nhiên là gấp đôi cẩn thận, không dám rời Chu Nhan nửa bước. Thậm chí còn coi mỗi người đàn ông tiếp cận Chu Nhan đều là địch giả tưởng. Cho nên, Bối Long ngồi ở đây đã chạm đến phòng tuyến tâm lý của bọn họ.
"Ai! Ngươi! Nói ngươi đấy! Ai cho phép ngươi ngồi xuống? Ngươi đứng lên cho ta!" Người đại diện mũm mĩm, với bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy ngón tay cái và ngón trỏ như hoa lan, nổi giận đùng đùng chỉ vào Bối Long, giọng nói the thé đầy khó chịu: "Mắt ngươi nhìn đi đâu vậy hả? Không thấy chúng ta nhiều người như vậy sao? Đồ lưu manh, ngươi nếu không đứng lên thì đừng trách lão nương không khách khí với ngươi!"
Người đại diện này, đừng nhìn dáng người thấp bé, mập mạp như thùng nước, lại là một "gay" tiêu chuẩn. Mái tóc uốn xoăn nhỏ, trên khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo, đôi mắt to hai mí long lanh, cử chỉ đều mang đầy sự nữ tính. Vừa thấy hắn lên tiếng, tức thì bốn vệ sĩ mặc âu phục đen "phần phật" đứng dậy, trừng mắt nhìn Bối Long.
"Các ngươi làm gì vậy!" Chu Nhan gấp gáp, đứng dậy đứng ở bên cạnh Bối Long, đối với người đại diện kêu lên: "Anh ấy là bạn của tôi!"
"Ôi trời ơi, Mao Mao, sao ta không biết ngươi lại có bạn ở Thái Lan vậy?" Người đại diện đôi mắt nhỏ nheo lại, cái miệng nhỏ chu lên: "Dù sao ta cũng mặc kệ, chỉ cần chưa báo cáo qua với công ty, lão nương này sẽ không tiếp nhận ai hết!"
Bối Long vốn đang nhẫn nại tính tình, nghe hắn nói như vậy, không chút do dự kéo tay nhỏ bé của Chu Nhan đứng dậy rồi đi. Nếu đổi lại là người khác kéo tay nàng, Chu Nhan tuyệt đối sẽ đá một cước "liệu âm thối" lên. Trước khi tận thế đến, nàng chính là đối phó với Thái tử như vậy. Nhưng kéo tay nàng là Bối Long, nàng không cần suy nghĩ liền đi theo.
"Ai! Ai! Ngươi làm gì!" Người đại diện tức điên lên. Hiện tại Dã Trư quá càn rỡ, dám "nhú cải thìa" trước mặt "nông dân" chúng ta! Trừng mắt to, dùng ngón tay cái và ngón trỏ "lan hoa chỉ" mạnh mẽ chỉ vào cơ ngực của một vệ sĩ bên cạnh: "Các ngươi nhìn cái gì hả? Còn không mau đuổi người về cho ta! Ta nói cho các ngươi biết, nếu Mao Mao xảy ra chuyện gì, tất cả chúng ta đều phải ăn cứt đấy!"
Mấy vệ sĩ vừa định đuổi theo, lại không ngờ "phần phật" một tiếng, một đám đại hán vạm vỡ đứng dậy từ xung quanh. Đám đại hán vạm vỡ này, mỗi người đều hung thần ác sát, như hổ như sói, gồng cánh tay ôm lấy người đại diện và các vệ sĩ. Các cận vệ lúc đầu muốn phản kháng, nhưng đám đại hán vạm vỡ quá nhiều. Quán bar trong ánh đèn mờ ảo, tối om om, tất cả đều là đầu người, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người. Hơn nữa, bọn hắn cũng không cần dùng đến cơ ngực phát đạt của mình để đánh chen vào các cận vệ, đơn giản chỉ cần dùng thịt người để chen ép người đại diện và các cận vệ thành một hộp cá mòi...
Mà Bối Long, kéo tay nhỏ bé của Chu Nhan, thoải mái đi vào một gian phòng, tận hưởng thế giới của hai người.
"Má nó, phát tài rồi!" Trong bóng tối, một tên phóng viên báo lá cải điên cuồng chụp ảnh Bối Long và Chu Nhan, mãi cho đến khi cửa phòng riêng đóng lại: "Châu Á đệ nhất nữ tử thiên đoàn, thủ lĩnh của Phấn Hồng Thiếu Nữ, Chu Nhan, ở quán bar Thái Lan dạ hội cùng tình lang..."