Chương 2: Liếm chó không có nhà
Lẽ nào món đồ chơi này có thể chứa đựng đồ vật?
Chỉ là làm sao để đồ vật vào đây?
Ánh mắt Tô Thần theo bản năng rơi vào chiếc ly nước lắp ráp trên bàn trong xe.
Anh hơi suy nghĩ, chiếc ly nước trên bàn đột nhiên biến mất không dấu vết.
Trong hòm đồ lại hiện lên 1/9999, thêm vào chính là chiếc ly nước vừa biến mất!
Chưa hết, Tô Thần chú ý thấy ở góc trái bên dưới ly nước có một con số 1.
Chẳng lẽ những vật tư này trong không gian chứa đồ… có thể xếp chồng lên nhau?
Tim Tô Thần nhất thời đập thình thịch vì kích động.
Ánh mắt anh vừa nhìn về phía mấy chiếc ly nước khác, tâm niệm lại lần nữa chuyển động!
Khi những chiếc ly nước lại biến mất, quả nhiên xác minh suy đoán của Tô Thần.
Trong không gian chứa đồ, con số ở góc phải bên dưới ly nước biến thành 6!
"WHAT THE FUCK!"
Tô Thần hưng phấn suýt chút nữa kêu lên thành tiếng!
Có không gian chứa đồ có thể xếp chồng này, mình có thể gửi lượng lớn vật tư!
Đợi đến tận thế, chẳng phải mình sẽ cất cánh sao?
Lần này anh càng kiên định hơn với ý định mua chiếc xe Nomadism này!
Đúng lúc Tô Thần đang hưng phấn thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng của bảo vệ:
"Tiên sinh, quản lý của chúng tôi đến rồi!"
Tô Thần nén sự mừng rỡ trong lòng, liếc nhìn màn hình trắng rồi bước ra khỏi Nomadism.
Bảo vệ dẫn theo một người trung niên mặc âu phục đi giày da, đang đứng ở ngoài sân khấu.
Nhìn thấy Tô Thần đi ra, ông ta vội vàng cười tiến lên:
"Tiên sinh, đây là quản lý của chúng tôi."
Khi nhìn thấy Tô Thần ăn mặc bình thường, quản lý đầu tiên khẽ nhíu mày, sau đó lại giãn ra.
Ông ta kiến thức rộng rãi, tự nhiên biết có không ít phú hào thích kín đáo.
Người trước mặt, không chừng chính là kiểu người như vậy.
"Xin chào, tôi là Lưu Khả, quản lý chuyên phụ trách buổi triển lãm xe lần này, không biết tiên sinh xưng hô thế nào?"
"Anh cứ gọi tôi là Tô tiên sinh."
Tô Thần tùy ý đáp một tiếng, chỉ vào chiếc Nomadism phía sau nói:
"Tôi định mua lại chiếc xe nhà này, anh giúp tôi làm thủ tục đi."
Nghe vậy, con ngươi Lưu Khả đột nhiên co rụt lại, miệng cũng hơi há ra.
Là Rolls-Royce của giới xe nhà, Nomadism có giá đắt đỏ.
Chỉ những người có hứng thú đặc biệt với du lịch bằng xe nhà mới mua một chiếc làm đồ chơi.
Nhưng những người như vậy lại càng ít.
Bởi vậy quanh năm suốt tháng, Nomadism bán được hai, ba chiếc đã là không tồi.
Lưu Khả không ngờ Tô Thần lại muốn làm thủ tục mua lại Nomadism ngay.
Ông ta hồi phục tinh thần, thu lại vẻ coi thường ban đầu, cười ha hả nói:
"Được, được, được, Tô tiên sinh, tôi sẽ bảo người làm thủ tục cho anh ngay!"
"Chờ một chút, tôi có một yêu cầu."
Tô Thần mở miệng, gọi Lưu Khả đang định gọi nhân viên lại.
"Không có gì, Tô tiên sinh có yêu cầu gì cứ nói!"
Thái độ Lưu Khả cung kính, không hề thiếu kiên nhẫn.
Chỉ cần bán được chiếc xe Nomadism này, hoa hồng của ông ta sẽ rất lớn.
"Tôi không có nhiều tiền mặt trong tay, hay là chúng ta ký một hợp đồng trước."
"Tôi sẽ đặt cọc trước một triệu, số còn lại đợi một tháng sau thanh toán."
"Nếu như một tháng sau tôi không thanh toán được, thì một triệu tiền đặt cọc sẽ coi như phí bồi thường vi phạm hợp đồng."
"Không biết ý của Lưu quản lý thế nào?"
Tô Thần có gia cảnh bình thường, mấy năm trước cha mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ bất ngờ.
Họ để lại cho anh một căn nhà ở trung tâm thành phố Ma Đô, cùng với hơn một triệu tiền bồi thường.
Đừng nói chục triệu, đến năm triệu Tô Thần cũng không có.
Ý đồ của anh rất đơn giản, đó là đoạt lấy chiếc Nomadism trước.
Còn về số tiền còn lại, ngược lại nửa tháng nữa tận thế sẽ đến.
Đến lúc đó, tiền mặt sẽ hoàn toàn thành giấy vụn.
Lưu Khả có sống sót, tìm đến anh hay không vẫn là một ẩn số!
"Không thành vấn đề!"
Lưu Khả không chút suy nghĩ liền đáp lời.
Chục triệu không phải là con số nhỏ, ông ta cũng không hy vọng Tô Thần có thể lấy ra nhiều tiền mặt như vậy ngay.
Hơn nữa theo ông ta, bây giờ là xã hội pháp trị.
Cho dù Tô Thần không trả được số tiền còn lại, sẽ có bộ phận pháp vụ của công ty xử lý.
Tốt nhất là ông ta nhanh chóng ký hợp đồng mua bán với Tô Thần, để nắm chắc khoản hoa hồng.
Ngay lúc Lưu Khả tự mình đi chuẩn bị hợp đồng, một giọng nói lảnh lót dễ nghe bỗng nhiên vang lên từ bên cạnh:
"Tô… Tô Thần?"
Tô Thần hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn, khi thấy khuôn mặt thanh tú quen thuộc mà xa lạ kia, vẻ mặt không hề gợn sóng của anh khẽ dao động.
Một cô gái có vóc dáng yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, đang đứng cách đó không xa, kinh ngạc nhìn Tô Thần.
Cô tên là Liễu Linh Nhi, là bạn gái cũ của Tô Thần.
Bên cạnh cô là Tiêu Mị, bạn thân có váy ngắn lưới đen, trang phục gợi cảm, nóng bỏng, tướng mạo không hề thua kém.
Năm đó Liễu Linh Nhi ở trong trường đại học cũng được coi là hoa khôi.
Tô Thần tốn bao công sức mới theo đuổi được cô.
Ban đầu tình cảm hai người vô cùng ngọt ngào, nhưng khi bước vào xã hội coi trọng vật chất, tư tưởng của Liễu Linh Nhi dần thay đổi.
Thêm vào đó là sự xúi giục của Tiêu Mị, kẻ đào mỏ, cuối cùng cô chọn rời xa Tô Thần.
Sau khi chia tay, Liễu Linh Nhi và Tiêu Mị trà trộn với nhau, cả ngày không biết tiến thủ, chỉ lo tính toán làm sao để cặp kè với đại gia, gả vào nhà giàu.
Hôm nay hai cô đến tham gia triển lãm xe là để xem có thể kết bạn với người có tiền hay không.
Nhưng không ngờ lại gặp Tô Thần ở đây!
"Liễu Linh Nhi, đã lâu không gặp."
Tô Thần khẽ gật đầu đáp lại.
Sau khi chia tay, anh vẫn nhớ mãi không quên Liễu Linh Nhi, đau khổ một thời gian dài mà không thể vượt qua.
Thậm chí khi tận thế giáng lâm, biết Liễu Linh Nhi gặp khó khăn, anh không chút do dự đến cứu giúp.
Nhưng Liễu Linh Nhi và Tiêu Mị sau khi thoát thân lại không chút lưu tình đá Tô Thần sang một bên, khiến anh suýt chết đói!
Thật đúng là câu nói: Liếm chó không có nhà!
Sống lại một lần nữa, anh đương nhiên sẽ không si mê Liễu Linh Nhi như vậy nữa.
Ngay cả Tiêu Mị bên cạnh Liễu Linh Nhi, Tô Thần coi như không nhìn thấy.
Thấy thái độ lạnh lùng của anh, Liễu Linh Nhi có chút không thoải mái, còn Tiêu Mị kiêu ngạo lại càng khó chịu.
Tô Thần, kẻ luôn bị cô coi là đồ bỏ đi, sao dám đối xử với cô như vậy?
"Cậu ở đây làm gì? Chẳng lẽ cậu còn định mua chiếc xe nhà này sao?"
"Đây là chiếc xe nhà trị giá cả chục triệu, bán cậu đi chắc cũng không mua nổi!"
Tiêu Mị cười nhạo nói.
"Mắc mớ gì đến cô?!"
Tô Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Mị.
Anh căm ghét kẻ đào mỏ độc ác này.
Nếu như bây giờ là tận thế, Tô Thần nhất định sẽ cho Tiêu Mị biết thế nào là tàn nhẫn!
"Cậu…"
Tiêu Mị định nổi giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tô Thần thì nhất thời không nói nên lời.
Đó là ánh mắt gì vậy, lạnh lẽo, ác độc, mang theo sự thờ ơ với sinh mạng!
Như thể Tiêu Mị dám nói thêm nửa lời, anh sẽ dám giết cô ngay trước mặt mọi người!
Tiêu Mị mím chặt môi đỏ, không khỏi rùng mình một cái.
Chỉ mới mấy tháng không gặp, sao người này lại thay đổi đến vậy?
Cô đâu biết, Tô Thần ở trong tận thế, vì sống sót, tay cũng đã nhuốm không ít máu tươi!