Editor: MayTô Chi Niệm khởi động động cơ xe, lại dừng lại ở ven đường không đi.
Mới đầu Tống Thanh Xuân cho rằng anh muốn chờ mình ăn xong kẹo bông gòn rồi đi, nhưng sau khi hai cây kẹo bông gòn bị cô ăn hết, anh vẫn không có chút ý tứ muốn lái xe.
Tống Thanh Xuân quay đầu, khuôn mặt hoài nghi nhìn anh nhiều lần, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: "Không đi sao?"
Anh không nói gì, tay lại duỗi về phía phanh tay, chẳng qua vừa nắm chặt tay cầm, tay lại rút trở về, lần nữa để lại ở trên tay lái, sau đó nhìn chằm chằm con đường mờ tối trước mặt, lại bắt đầu lặng im.
Vào lúc Tống Thanh Xuân đang chuẩn bị hỏi anh "Sao không đi?" môt lần nữa, Tô Chi Niệm an tĩnh một hồi lâu, đột nhiên mở miệng: "Thanh Xuân."
"Hở?" Tống Thanh Xuân nuốt lời nói đã đến bờ môi, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía mặt của anh.
"Thanh Xuân." Anh lại gọi một tiếng tên của cô, giống như lúc trước, sau khi gọi xong, liền không nói lời kế tiếp
Tống Thanh Xuân lần nữa "hở" một tiếng, hỏi: "Sao vậy?"
Tô Chi Niệm lại rơi vào trầm mặc, tầm mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú trước mặt, giống như là đang tự hỏi nên mở miệng như thế nào.
Lần này Tống Thanh Xuân không có lên tiếng thúc giục hỏi nữa, nhìn như rất kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đáy lòng lại trèo lên một tầng bất an dày đặc.
Trong xe chật hẹp, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng vang thổi ra vù vù từ máy sưởi ấm.
Qua khoảng năm phút, cuối cùng Tô Chi Niệm thốt ra, gọi tên cô lần thứ ba: "Thanh Xuân."
Lần này anh không có trầm mặc nữa, mà ngay sau đó vẫn tiếp tục mở miệng: "Xí nghiệp Tống thị đã đi vào nề nếp, đoán chừng khoản lợi nhuận tháng này sẽ lên hai bậc so với năm trước."
Hóa ra là chuyện của công ty... Tống Thanh Xuân mím môi, kéo một nụ cười nhạt: "Ừ, cái này chị dâu có nói cho tôi biết, chị ấy còn nói với tôi, anh thật sự rất lợi hại."
Tô Chi Niệm gật đầu một cái, nói tiếp: "Mấy tháng này xí nghiệp Tống thị ký không ít hợp đồng, có một vài bản ký trong năm năm, đại đa số là ba năm, có một phần nhỏ chỉ ký một năm... Những hợp đồng kia sau khi đến hạn, mặc kệ năm năm sau như thế nào, đều phải tiếp tục hợp tác với bọn họ, dù nhường lợi nhuận lại cũng nhất định phải hợp tác, về hợp đồng ba năm thì xí nghiệp Tống thị có thể tranh thủ được lợi nhuận, về phần hợp đồng một năm, mặc kệ bọn họ cho nhiều lợi nhuận và dụ hoặc hơn, nhất định không nên hợp tác nữa..."
Sao cô lại quên, hợp đồng của anh và cô sắp kết thúc, lúc đó anh anh liền không phải tổng giám đốc điều hành xí nghiệp Tống thị, cho nên hiện tại anh nói với chính mình, là sau khi anh rời khỏi, xí nghiệp Tống thị nên đi đường như thế nào ư
Cảm xúc của Tống Thanh Xuân trở nên hơi khổ sở, cô thu hồi tầm mắt để ở trên mặt anh, rũ mắt xuống, "ừ" một tiếng, nói: "Tôi biết."
"Trịnh Hạo - người này không tệ, cũng rất có năng lực lãnh đạo, vị trí tổng giám đốc, anh ta có thể đảm nhiệm." Sau khi Tô Chi Niệm nói đến đây, quay đầu một chút, để cái ót đối diện với Tống Thanh Xuân, tạm dừng một lúc, mới lại mở miệng nói: "Đương nhiên đây chỉ là kiến nghị của cá nhân tôi."
Tống Thanh Xuân cúi đầu khẽ gật đầu, lại nói một lần: "Tôi biết."
Tầm mắt nặng trĩu của Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm ảnh ngược bóng dáng của cô trong kính chiếu hậu, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Thật ra anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng mới mở miệng, có thể nói chỉ có những chuyện trên thương trường lạnh như băng.
Những lời anh muốn nói nhất, mang theo tình thâm toàn thân, chỉ có thể dừng ở răng môi, che giấu khắp năm tháng.