Editor: MayHóa ra hoảng hốt và ác mộng mấy ngày trước đây của anh, tất cả dự đoán của anh, thật sự là một loại ám chỉ.
Chỉ là anh không nghĩ tới, tất cả lại có thể tới nhanh như vậy.
Sáng nay anh chỉ vừa nói xong lời muốn nói với cô, nghĩ làm xong chuyện cần làm...
Sáng sớm trên đường chở cô về nhà, anh còn đang suy nghĩ, nếu như Tống Thanh Xuân thật giống như trong giấc mơ mấy ngày nay của anh, sẽ gặp phải nguy hiểm, như vậy rất có thể là xuất hiện sai lệch gì đó từ chỗ anh chàng chuyển phát nhanh, cho nên anh ở trong công ty xử lý tốt tất cả mọi người, liền lái đến đồn cảnh sát, chính là anh không nghĩ tới, vẫn muộn một bước... Nếu như anh sớm một chút nghĩ đến đi tìm anh chàng chuyển phát nhanh, có phải sẽ có thể tránh khỏi sự cố này không?
Bởi vì đau đớn, dung nhan tuấn mỹ của anh trở nên hơi méo mó, anh nỗ lực kiềm nén tiếng kêu rên muốn phát ra từ cuống họng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô, đáy mắt này nhìn nhu tình như nước, khóe môi đã nâng lên một nụ cười cưng chiều nhàn nhạt.
Chẳng qua, cũng không tính là muộn, không phải sao?
Cuối cùng anh vẫn là đuổi tới vào lúc quan trọng nhất, bảo vệ cô vào thời khắc quan trọng nhất.
Càng huống chi, anh đã mang cô đi đến đầu hẻm anh và cô gặp nhau lần đầu tiên khi còn bé, tuy rằng không phải giống như trong mộng tưởng của anh, si ngốc mong ngóng chờ được cô, nhưng cuối cùng anh và cô vẫn đã thăm lại chốn xưa một lần... Còn có, anh cũng đã nói những lời muốn dặn dò với cô... Còn, còn có, anh cũng đã ám chỉ cho Tần Dĩ Nam để anh ta chăm sóc cô nhiều hơn...
Cho nên, anh nên phải cao hứng, bởi vì dù anh không còn, cô cũng sẽ không trôi qua quá tệ, không phải sao?
Nhưng rõ ràng cũng đã an bài tốt hết thảy cho cô, sao anh vẫn cảm thấy không yên tâm như vậy chứ?
Cuối cùng Tô Chi Niệm không chịu được nữa, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn trầm thấp.
Anh không sợ chết, càng huống chi còn là chết vì cô, anh chỉ sợ chính mình chết, không có người nào sẽ giống như anh, chăm sóc cô thật tốt...
Nếu vừa rồi còn có một chút đường sống, anh cũng không muốn đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế.
Tần Dĩ Nam và cô đồng thời gặp phải nguy hiểm tính mệnh, anh không thể không cứu cô, không cứu anh ta, càng huống chi, nếu như anh ta chết, cô nhất định sẽ thương tâm muốn chết, cuộc đời này của anh sợ nhất chính là thấy cô khóc bi thống...
Anh không dám để cho một người mất vũ khí có tính công kích, đánh một người nằm sấp, rồi mới đối phó kế tiếp, càng huống chi, lúc đó anh cách cô hơi xa... Anh sợ chính mình không chạy tới kịp, anh sợ chính mình bị tên mập mạp ràng buộc chặt, anh sợ cô có nguy hiểm... Cuộc đời này của anh không dám lấy ra làm tiền đặt cược nhất chính là cô.
Ngón tay Tô Chi Niệm vuốt ve gò má Tống Thanh Xuân, lực đạo bắt đầu biến mất từng chút một, anh liều mạng để cho đầu ngón tay ở lại trên gò má cô lâu hơn một lát, nhưng ngón tay anh vẫn từng chút trượt khỏi mặt mày của cô.
Một ít hình ảnh trước kia của anh và cô chôn giấu thật sâu trong đầu, với anh mà nói rất đau rồi lại rất trân quý, bắt đầu thoáng hiện trong đầu.
Anh vào ở trong nhà cô, cô cầm tay anh, chào hỏi với anh, anh không nên bởi vì ghen tị Tần Dĩ Nam, lưu lại cho cô ấn tượng xấu, anh phải nói: "Rất hân hạnh được biết em, tôi tên là Tô Chi Niệm."
Anh và cô vùi ở trên ban công ánh nắng tươi sáng chơi game, vào lúc cô bá đạo vô lại cướp lấy trang bị của anh, còn lý lẽ hùng hồn nói với anh "Vật của ông xã liền phải là của bà xã", anh không nên trầm mặc không nói, anh phải nói: "Chỉ cần em muốn, tất cả của anh đều nguyện ý cho em."