Editor: MayTống Thanh Xuân cảm thấy chính mình mơ một giấc mộng dài ơi là dài, dài đến mức sau khi cô tỉnh lại, nhìn trần nhà tuyết trắng, có một loại ảo giác dường như đã qua mấy đời.
Thế giới xung quanh rất an tĩnh, thỉnh thoảng trong hành lang sẽ truyền tới vài tiếng bước chân rất nhẹ.
Trong đầu Tống Thanh Xuân trống rỗng, nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu, mới chậm rãi động con ngươi, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thời tiết tốt đến rối tinh rối mù, chân trời xanh thẳm không có một đám mây, nhưng mặt trời buổi trưa, treo cao ở chân trời, ánh nắng tươi sáng sáng ngời.
Cửa sổ hơi mở, gió xuân ấm áp, pha lẫn mùi thơm ngát bay ra từ những bông hoa nở vào mùa xuân, thổi khiến rèm cửa nhẹ lay động.
Thời tiết tốt như vậy, khiến cho tâm tình người ta đều không hiểu ra sao cả trở nên thoải mái hơn, Tống Thanh Xuân giương cong khóe môi, mắt tiếp tục bay về một bên, sau đó liền nhìn thấy bình truyền dịch treo bên người, theo chất lỏng chậm rãi nhỏ giọt, Tống Thanh Xuân nhìn thấy kim tiêm đâm vào trên mu bàn tay trái của mình.
Sao cô lại đang truyền dịch? Sinh bệnh à?
Tống Thanh Xuân nâng tay phải lên, mơ tưởng kiểm tra chính mình, kết quả lại phát hiện tay mình bị người nắm chặt, cô nhíu mi tâm lại, bất giác nhìn qua, sau đó nhìn thấy Tống Mạnh Hoa nằm sấp ở bên đầu giường, ngẩng đầu lên.
Tống Mạnh Hoa trước là nhìn chằm chằm cô ngẩn người, sau đó giơ tay lên quơ quơ ở trước mắt cô, xác định tròng mắt của cô đang chuyển động theo động tác tay, nhất thời liền kích động gọi ra bên ngoài: "Tỉnh , tỉnh ..."
Sau đó người liền nhanh chóng đứng lên, lấy điện thoại bên cạnh, gọi ra ngoài.
Ngay sau đó cửa phòng vệ sinh bị kéo ra, tay Phương Nhu vẫn còn dính nước chạy ra, nhìn thấy Tống Thanh Xuân mở mắt, lập tức cười nói: "Thanh Xuân, em tỉnh rồi à, em biết không, em đã mê man ba ngày bốn đêm, quả thực muốn dọa chết chị và ba!"
Ba ngày bốn đêm? Cô ngủ lâu như vậy?
Tống Thanh Xuân mới tỉnh sau giấc ngủ dài, phản ứng có chút chậm chạp, cô vẫn còn không hiểu rõ rốt cuộc là một tình huống như thế nào, liền thấy được rất nhiều người mặc áo blouse màu trắng, đi vào.
Những người kia có nữ có nam, vây quanh ở bên người cô, vừa đo huyết áp, vừa nghe tim đập, thậm chí còn có người tách mí mắt cô ra xem.
Có lẽ qua khoảng nửa tiếng, những nhân tài này tản ra, hô hấp của Tống Thanh Xuân cũng thông thuận theo, sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông tương đối cao, tháo khẩu trang xuống, hỏi cô một câu: "Cô còn nhớ được cô tên gì không?"
Tống Thanh Xuân nhíu mày, thấy biểu tình bác sĩ không giống là đang nói đùa với mình, trầm mặc một lúc, đáp: "Tống Thanh Xuân."
"Vậy ông ta là ai, cô nhận ra không?" Bác sĩ xoay người, chỉ Tống Mạnh Hoa được Phương Nhu dìu đỡ bên cạnh.
Tống Thanh Xuân động môi: "Ba của tôi."
"Vậy người này thì sao?" Bác sĩ đổi chỉ về phía Phương Nhu.
"Chị dâu."
Tống Thanh Xuân đáp xong, bác sĩ mới cười tít mắt quay đầu, mở miệng nói với Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu: "Tống tiểu thư không có gì đáng ngại , trong não cũng không có phát hiện tụ máu, cũng không xuất hiện tình huống mất trí nhớ gì đó, có thể do lúc đó đầu gặp phải va chạm quá lớn, hôn mê bất tỉnh, thời gian ngủ tương đối lâu một chút, bây giờ còn có chút chấn động não nhỏ, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, rất nhanh liền khôi phục lại."
Đầu gặp phải va chạm quá lớn...
Theo câu nói của bác sĩ này, vài chỗ trống trong não Tống Thanh Xuân nhanh chóng chợt hiện ra hình ảnh mình bị người nắm đầu đập vào trên xe
Cô nhíu mày, sau đó hình ảnh đẫm máu bạo lực vào một đêm kia liên tiếp không ngừng nhảy vào trong đầu.