Editor: MayTrình Thanh Thông biết thói quen này của anh, rất nhiều khi gặp phải loại tình cảnh này, sợ náo đến quá lúng túng, sẽ đứng ra cản thay anh.
Lần này cũng không ngoại lệ, chỉ là Trình Thanh Thông vừa bưng ly rượu lên, còn chưa lên tiếng, Tô Chi Niệm đột nhiên lại đưa tay ra, bưng nước sôi trước mặt lên, chạm ly với nữ thư ký đó, sau đó tư thế tao nhã nuốt một ngụm nước.
Tuy rằng Tô Chi Niệm không nói một câu, nhưng hành động như vậy của anh, vẫn là khiến cho tổng giám đốc Dương cười tươi rạng rỡ, Trình Thanh Thông sững sờ.
Một ngụm nước kia của anh, không phải uống cho hợp tác, mà là uống cho nữ thư ký có mặt mày hơi giống Tống Thanh Xuân đó.
Về sau nữ thư ký đó lại mời rượu anh, anh lại thành Tô Chi Niệm mặc kệ phụ nữ lúc trước.
Có lẽ do mặt mày nữ thư ký và Tống Thanh Xuân kia quá tương tự, khiến cho đêm nay anh ở trên bàn cơm, đặc biệt nhớ nhung cô.
Nhớ nhung cô, nhớ đến, biết rõ cô không ở khách sạn lớn Bắc Kinh, lại vẫn hẳng lỗ tai thử nghiệm đi tìm kiếm âm thanh của cô.
Anh xuyên qua một bữa bàn ồn ào, nghe rất lâu, cũng không nghe được tiếng nói của cô, nhưng lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc khác.
Tiếng nói Tống Mạnh Hoa.
Ông cũng ở khách sạn lớn Bắc Kinh, giống như là đang tụ họp với bạn già nhiều năm không gặp, đang tán gẫu về con cái.
"Đứa con gái nhà tôi, trước đó không lâu vừa lên làm nữ dẫn chương trình, đài TW." Trong giọng nói của Tống Mạnh Hoa, lộ ra một cổ kiêu ngạo.
"À à à, tôi biết, tôi biết, tôi từng xem qua tin tức đó, không nghĩ tới nhiều năm không gặp như vậy, lão Tống, con gái ông lại lớn lên xinh đẹp như thế."
Tống Mạnh Hoa được khen liền cười ra tiếng, nghiễm nhiên là một bộ dáng hết sức thoải mái.
"Chẳng qua, lão Tống, nghĩ đến tuổi con gái ông cũng không nhỏ rồi? Lấy chồng chưa?"
"Còn chưa." Ngữ khí trả lời của Tống Mạnh Hoa mang theo mất mác nhàn nhạt.
"Lão Tống, ngữ khí này của ông? Chẳng lẽ là đang rầu rĩ?"
"Lão Tống, ông còn cần sầu não ư? Con gái xinh đẹp như vậy, muốn gả còn không dễ dàng sao?"
"Đúng nha, hiện tại Tống thị là càng phát triển càng tốt, vậy khẳng định là muốn tìm một đứa con rể môn đăng hộ đối đi."
"Môn đăng hộ đối cái gì nha, tôi lại không chú trọng cái này." Tống Mạnh Hoa cười ha ha tiếp đề tài: "Tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là nhất định phải đối tốt với con gái tôi, chỉ cần nó đối với con gái tôi đủ tốt, Tống thị này của tôi cũng có thể cho cậu ta!"
"Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, lão Tống vẫn rất cưng chiều con gái."
"Vậy lão Tống, con gái ông có mục tiêu chưa? Có cần chúng ta giúp đỡ một chút, xem xét xem xét hay không."
"Vậy ngược lại không cần, đáy lòng tôi đã sớm có tính toán, hơn nữa các người còn quen người đó." Tống Mạnh Hoa thần bí hề hề mở miệng.
"Ai?"
"Đừng thừa nước đục thả câu, nói mau, là con trai nhà ai."
"Còn có thể là con trai nhà ai, chính là con trai nhà lão Tần đó!" Tống Mạnh Hoa nói.
"Lão Tần?" Có người hỏi lại một tiếng, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Tôi nhớ con trai nhà lão Tần, dáng dấp tuấn tú lịch sự, quan hệ với Tống Thừa rất tốt, nó tên Tần, Tần cái gì Nam..."
"Tần Dĩ Nam."
Lúc Tống Mạnh Hoa phun ra ba chữ kia, tay Tô Chi Niệm run lên, tách trà bưng trong lòng bàn tay đột nhiên liền đập mạnh ở trên bàn.
Nước nóng nóng bỏng, bắn tung toé lên, rơi ở trên cổ tay đã cuốn ống tay áo lên kia.
Da thịt anh trắng nõn, bị phỏng đỏ rực.
Nhưng mà, anh lại giống như là cảm giác không được đau đớn, dựa vào ở trên ghế, ánh mắt ổn định nhìn thẳng chính trước mặt, không nhích động một chút nào.