Editor: MayKhông đầy một lát, người phục vụ liền bưng rượu đi vào.
Chai rượu đủ kiểu, gần như bày đầy một bàn.
Phục vụ còn chưa hỏi "Mở chai nào", Tô Chi Niệm liền ném một câu "Mở hết" .
Chờ tới khi phục vụ rời khỏi, Tô Chi Niệm cũng không nhìn là rượu gì, thuận tay xách một chai, liền giơ giơ về phía Đường Nặc, ngẩng đầu lên, khó chịu uống một ngụm xuống.
Hôm nay Tần Dĩ Nam đi theo ông chủ, vẫn luôn xã giao đến một giờ rạng sáng mới kết thúc.
Ông chủ uống có chút nhiều, đi bộ lảo đảo xiêu vẹo, còn nói rất nhiều, trên đường anh dìu đỡ ông ta đi ra, ước chừng nói ba lần lịch sử phấn đấu tay trắng làm nên sự nghiệp của ông ta.
Tài xế riêng của ông chủ đã lái xe chờ ở cửa lớn "Kim Bích Huy Hoàng", Tần Dĩ Nam giúp tài xế, đưa ông chủ lên xe, sau đó chờ tài xế khởi động xe, sau khi chở ông chủ đi, mới tìm chìa khóa xe từ trong túi ra, đi qua bãi đổ xe bên cạnh.
Chỉ vừa đi năm mươi mét, Tần Dĩ Nam liền nghe được tiếng nôn mửa.
Anh theo bản năng thuận tiếng nhìn một cái, sau đó nhìn thấy nơi trước mặt không xa có một người, chống đỡ một thân cây, đang khom người ói lợi hại.
Lúc Tần Dĩ Nam đi qua bên cạnh người đó, nhìn lướt qua bên cạnh, có lẽ khi đó trong dạ dày người đó đã không còn gì để ói, trong miệng chỉ có nước chua, thỉnh thoảng phun ra một ngụm.
Người đó đưa lưng về phía Tần Dĩ Nam, anh chỉ nhìn lướt qua, liền thu hồi tầm mắt, mơ hồ cảm thấy thân ảnh kia có chút quen thuộc, nhưng rồi lại nghĩ không ra là ai, cho nên liền không nghĩ nhiều đi tới.
Vừa đi qua chưa được hai bước, Tần Dĩ Nam liền nghe được phía sau truyền tới một tiếng "bịch", lúc anh quẹo vào bãi đổ xe, chuyển đầu ra sau một chút, nhìn thấy người vốn chống cây ói đó, lại có thể đã ngã trên mặt đất.
Anh ta giống như là muốn đứng lên, nhưng có thể là bởi vì uống rượu có chút nhiều, tay chống đất, run lẩy bẩy nhiều lần, đều không đứng lên được.
Đang lúc Tần Dĩ Nam do dự mình có nên quay trở lạ, tốt bụng dìu đỡ người đó một cái hay không, người đó liền đột nhiên quay đầu lại.
Mượn ánh sáng mờ vàng của đèn đường, Tần Dĩ Nam nhìn thấy rõ ràng một khuôn mặt quen thuộc.
Tô Chi Niệm... Người đàn ông luôn luôn tao nhã tự phụ đó, sao lại để cho bản thân mình uống đến chật vật không chịu nổi như vậy, giống như là một cái kẻ lang thang...
Tần Dĩ Nam sững sờ một lát, liền cất bước đi trở về, khom người, giữ chặt cánh tay Tô Chi Niệm, kéo anh ta đứng lên từ trên mặt đất: "Tô tổng, sao anh uống tới như vậy?"
Tô Chi Niệm lảo đảo xiêu vẹo lắc lư thân thể một hồi lâu, mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía anh.
Có lẽ là uống rượu quá nhiều, Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam một lúc lâu, sau đó liền đầu lưỡi đánh quyền hỏi một câu: "Anh, anh là ai?"
Tô Chi Niệm mới mở miệng, Tần Dĩ Nam liền ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, kích thích anh nhịn không được liền nín thở.
Đây rốt cuộc đã uống bao nhiêu...
Tần Dĩ Nam dừng một lát, mới mở miệng nói: "Tô tổng, tôi là Tần Dĩ Nam."
Không biết có phải là ảo giác của Tần Dĩ Nam hay không, vào lúc anh nói ra tên mình, vẻ mặt Tô Chi Niệm đột nhiên liền ảm đạm xuống, anh ta nhìn anh chăm chú sững sờ một hồi lâu, mới từ từ quay đầu, chậm rãi "à" một tiếng, một giây sau đó, anh ta liền cúi người, lại nôn khan.
Tần Dĩ Nam chờ đến sau khi tiếng nôn mửa của Tô Chi Niệm dừng lại, liền lên tiếng nói: "Tô tổng, ngài ở đâu? Tôi đưa ngài về..."
Lời của Tần Dĩ Nam còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm liền cúi thấp đầu, trầm thấp thì thào mở miệng: "Đối tốt với cô ấy..."