Editor: MayTất cả kích động và rung động, ở trong chớp mắt này, từ trong xương tủy của cô, toàn bộ đều bị rút sạch.
Bỗng nhiên cô cảm thấy có chút buồn tẻ vô vị, bỗng nhiên cô cảm thấy trái tim đau đến có chút thở không được, bỗng nhiên cô cảm thấy toàn thân cứng đờ không có cách gì nhúc nhích.
Cô giống như bị điểm huyệt đạo, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm khuôn mặt ý loạn tình mê của anh rất lâu rất lâu, con ngươi mới nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, có nước mắt chậm rãi chảy xuôi xuống từ khóe mắt của cô, theo gò má của cô, rơi vào trong tai cô.
Lực đạo ngón tay ôm eo anh của cô dần dần biến mất, trượt từng chút đến trên giường, dùng sức níu chặt khăn trải giường.
Vừa rồi cô còn bởi vì tiếp xúc thân mật như vậy với anh, đáy lòng khẽ len lén hạnh phúc một chút.
Thậm chí, thậm chí vào lúc anh và cô thân mật, trong nháy mắt, lúc cô vẫn còn lý trí, cô còn lặng lẽ ảo tưởng, anh sẽ bởi vì một đêm này, mà ở cùng một chỗ với cô...
Hóa ra, chỉ là suy nghĩ viễn vông của cô...
Anh còn chưa có hoàn toàn tỉnh rượu, anh còn đắm chìm ở trong mộng của mình, anh chỉ là xem cô thành cô gái mà anh thích thôi...
Cô thật rất muốn mở miệng đánh thức anh, rất muốn dùng lực đẩy anh ra, rất muốn bưng một chậu nước lạnh tưới ở trên đầu anh, nói với anh, cô không phải Đình Đình, cô là Tống Thanh Xuân...
Nhưng cô cảm thấy chính mình giống như là sẽ ngất đi vào bất cứ lúc nào, lồng ngực ngột ngạt đau đớn, thân thể không thể động đậy được một chút, cô chỉ có thể cứng đờ phẫn nộ dưới đáy lòng.
Tâm cô lạnh đến cực hạn, anh lại như cũ vô cùng nhiệt tình.
So sánh rõ ràng như vậy, khiến cho nước mắt chảy xuôi của cô càng hung, cô bất giác liền quay đầu đi, tránh mặt khỏi tầm mắt của anh, cô sợ chính mình khóc ra thành tiếng, dùng hết toàn lực cắn môi dưới, cho đến cuối cùng cô đã nếm được mùi máu tanh nồng đậm.
Cô không biết anh kết thúc khi nào, cô chỉ biết, khoảnh khắc anh phóng thích ở trong cơ thể cô, cô nhịn không được, nhỏ giọng nức nở một chút, chỉ là một chút, cô liền phản ứng lại, sau đó trước khi anh chưa phát hiện, nhanh chóng xoay người, quay lưng về phía anh, hung hăng cắn chặt chăn mền.
Anh ăn no thõa mãn, giống như tâm tình rất tốt, nằm ở cạnh cô, ôn nhu ôm cô vào trong lòng anh, hành động này của anh giống như là đối đãi với trân bảo khó tìm nhất thế giới.
Lồng ngực ấm áp và kiên định của anh, lại khiến cho đáy lòng cô co rút, đau càng lợi hại hơn.
Anh để đầu ở trên đầu cô, tham luyến chà vài cái, sau đó liền cúi đầu, hôn hít tóc cô một chút, tiến đến bên tai cô, giống như là tình nhân yêu nhau sâu đậm đang khẽ nói ra lời tâm tình, tiếng nói trầm thấp nói: "Đình Đình, anh yêu em."
Anh yêu em...
Trước giờ cô không biết, hóa ra ba chữ êm tai này cũng có thể sẽ trở thành lợi khí tổn thương người nhất.
Tống Thanh Xuân vùi mặt vào trong chăn, thân thể cuộn tròn thành tư thế không có cảm giác an toàn nhất, nước mắt yên lặng không tiếng động rơi như mưa.
Tô Chi Niệm ôm cô, an tĩnh còn chưa đầy năm phút, lại rục rịch ngóc đầu dậy.
Đầu ngón tay của anh mang theo nhiệt độ nóng bỏng, đụng chạm lên trên da thịt cô, lưu lại từng trận tê dại.
Tống Thanh Xuân rất muốn kháng cự, nhưng rồi lại không sử dụng ra được một chút sức lực, giãy giụa của cô với anh mà nói càng giống như là trêu chọc, cuối cùng cô vẫn bị anh hung hăng áp ở dưới thân thể một lần nữa...
Động tác của anh một cái càng gấp hơn một cái, đau đớn trong lòng cô dần dần bị xúc động trên giác quan ép xuống.