Editor: MayCả một buổi chiều, mặc cho tầng cao trong công ty gõ cửa gọi điện thoại như thế nào, từ đầu đến cuối cửa phòng làm việc tổng giám đốc đều bảo trì trạng thái đóng kín, không có chút xíu dấu vết muốn mở ra.
Sau khi tan việc, Trình Thanh Thông tận lực chờ người trong phòng làm việc lần lượt đi hết, mới tắt máy tính.
Cô thu dọn túi xong, không có gấp gáp rời khỏi phòng làm việc, mà là nhẹ chân nhẹ tay dời ghế, đi đến cửa tổng giám đốc, sau đó giẫm ở trên ghế, xuyên qua một khối thủy tinh trong suốt phía trên phòng làm việc, nhìn thấy Tô Chi Niệm đứng ở trước tủ sách, đối mặt với một ngăn kéo mở ra, giống như là tượng điêu khắc, vẫn không nhúc nhích đang ngẩn người.
Trình Thanh Thông đứng ở trên ghế nhìn Tô Chi Niệm trong phòng làm việc gần một tiếng đồng hồ.
Trong một tiếng đồng hồ này, Tô Chi Niệm luôn bảo trì tư thế lúc cô vừa nhìn thấy anh, chưa từng đổi qua.
Sẽ không phải cả một buổi chiều, đại BOSS khóa trái mình ở trong phòng làm việc trong nhiều tiếng như vậy, vẫn nhìn chằm chằm ngăn kéo kia ngẩn người chứ?
Nghi hoặc trong đầu Trình Thanh Thông vừa mới thành hình, cô liền đột nhiên nghĩ đến, không phải ngăn kéo kia chính là ngăn kéo nhét đầy quà để tặng cho Tống tiểu thư sao?
Sao đang yên lành mà đại BOSS lại nhìn chằm chằm những món quà kia đến ngây người chứ?
Không lẽ là nhớ Tống tiểu thư?
Đang lúc Trình Thanh Thông nghi hoặc không thôi, Tô Chi Niệm yên lặng bất động lâu như vậy, cuối cùng cũng có phản ứng.
Anh chậm rãi xoay người, bước chân có chút lảo đảo đi tới ghế sofa.
Trước khi Tô Chi Niệm ngồi lên ghế sofa, mặt Tô Chi Niệm đúng lúc chuyển về phía Trình Thanh Thông một chút, Trình Thanh Thông thấy rõ được đáy mắt của anh đỏ thành một mảnh.
Trình Thanh Thông há to miệng, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm tựa vào trên ghế sofa, ngửa đầu, đối diện với đèn thủy tinh treo trên trần nhà phòng làm việc, nhắm hai mắt lại.
Anh giống như lúc đứng ở chỗ vừa rồi, lại không nhúc nhích nữa.
Biểu tình trên mặt anh rất bình tĩnh, nhưng Trình Thanh Thông lại chú ý đến, bàn tay anh đặt ở trên bàn trà, dùng sức nắm một hộp quà, cái hộp đó đã bị anh nắm đến biến dạng.
Cái hộp đó, Trình Thanh Thông biết.
Đó là trước khi cô còn chưa làm việc với đại BOSS, anh đã có cái hộp này.
Tuy rằng đại BOSS từng mua cho Tống tiểu thư rất nhiều quà, cho dù đều không tặng ra, nhưng sau khi bị anh ném vào trong ngăn kéo kia, anh liền không có lấy ra xem nữa.
Nhưng chỉ riêng cái hộp đó, lúc cô thường xuyên vào phòng làm việc của anh, sẽ nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm cái hộp đó đến xuất thần.
Cái hộp đó rất cũ, thoạt nhìn giống như là mua vào rất nhiều năm trước, giấy gói bên ngoài đã mài mòn đến không ra hình dạng gì.
Trình Thanh Thông lặng lẽ than thở một hơi, lúc vừa mới chuẩn bị xuống ghế, tan việc về nhà, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm lại giơ hộp đó đến trước mắt.
Trình Thanh Thông luôn rất hiếu kỳ rốt cuộc trong cái hộp đó đựng cái gì, nhưng những năm này, tuy rằng thời gian cô ngốc ở bên cạnh anh rất dài, nhưng lại chưa từng nhìn thấy mở hộp ra.
Hiện tại cô nhìn thấy hành động như vậy của anh, lập tức ngừng tất cả động tác, tập trung tinh thần nhìn chăm chú qua.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm cá hộp đó khoảng mười phút, trước cố làm cái hộp méo mó đó trở về hình dáng ban đầu, sau đó mới chậm rãi mở cái hộp đó ra.
Nắp hộp, đúng lúc ngăn trở tầm mắt của cô, khiến cho cô không thấy rõ bên trong đựng cái gì, nhưng vào lúc anh mở ra xem, nhìn thấy một đạo ánh sáng khúc xạ ra.
Là kim cương... Trình Thanh Thông còn chưa đoán xong, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm lấy món quà trong hộp ra.