Chăm sóc em cả đời (2)Editor: MayNhưng mà, cô trăm triệu không nghĩ tới, kéo cửa ra lại có thể nhìn thấy là Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân theo bản năng giật mình.
Tô Chi Niệm đứng thẳng ở trước mặt của cô, tay trái xách mấy hộp thực phẩm dinh dưỡng, tay phải nhãn rỗi cắm ở trong túi.
Màu sắc quần áo trên người là màu đen anh luôn thích, quần áo vừa vặn dáng người, làm nổi bật vẻ ngọc thụ lâm phong, tao nhã mê người của anh.
Tô Chi Niệm biểu hiện càng tự nhiên bình tĩnh hơn Tống Thanh Xuân rất nhiều, lúc anh nhìn thấy cô mở cửa, ánh mắt yên tĩnh không có chút cảm xúc nhấp nhô, âm thanh lãnh đạm đơn giản nói ra mục đích mình đến: "Anh tới thăm bác Tống."
Tống Thanh Xuân hoàn hồn, vội chuyển dời tầm mắt ra khỏi mặt Tô Chi Niệm, "à" một tiếng, không động.
Cửa bị Tống Thanh Xuân ngăn trở, Tô Chi Niệm không có cách nào vào trong, chỉ có thể đứng ở trước mặt cô.
Qua khoảng ba phút, Tống Mạnh Hoa trong phòng bệnh nhìn thấy chậm chạp không có động tĩnh, mở miệng hỏi: "Thanh Xuân, là ai tới?"
Tống Thanh Xuân nghe được lời nói của Tống Mạnh Hoa, mới phản ứng được chính mình đang thất thần, cô liền giống như là bị điện giật, đột nhiên lui về sau hai bước.
Tô Chi Niệm cất bước, đi vào phòng bệnh, lúc lướt qua bên cạnh Tống Thanh Xuân, tim của cô theo băn nàng co rụt lại một chút, ngón tay nắm chặt vạt áo của mình.
"Hóa ra là Chi Niệm à, nhanh ngồi..." Tống Mạnh Hoa hiển nhiên cũng rất bất ngờ khi Tô Chi Niệm tới thăm mình, trong giọng nói ngoài áy náy còn pha lẫn chút vui mừng, sau khi gọi Tô Chi Niệm xong, liền bắt đầu gọi Tống Thanh Xuân: "Thanh Xuân, rót ly nước cho Chi Niệm."
"Đã biết ..." Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mới bước bước chân, đi trở về phòng bệnh.
Lúc Tống Thanh Xuân đứng ở trước máy lọc nước rót nước, nghe thấy Tô Chi Niệm quan tâm hỏi thăm Tống Mạnh Hoa: "Bác Tống, hiện tại bác cảm thấy như thế nào?"
Tống Mạnh Hoa: "Bệnh cũ, không có gì đáng ngại."
Tống Thanh Xuân bưng ly nước, lúc xoay người lại, nhìn thấy thực phẩm dinh dưỡng Tô Chi Niệm xách tới đặt ở đầu giường bệnh.
"Tới liền tới, còn mang đồ theo làm cái gì?" Tống Mạnh Hoa muốn ngồi dậy, nhưng thân thể vừa tỉnh lại nên còn mệt mỏi, không sử dụng ra được một chút sức lực, cuối cùng vẫn là Tô Chi Niệm tiến lên trước giúp một tay, đỡ Tống Mạnh Hoa ngồi dậy, còn thân thiết lấy hai gối mềm mại ở bên cạnh, lót phía sau Tống Mạnh Hoa, sau đó trả lời Tống Mạnh Hoa: "Trên đường tới, đúng lúc đi qua trung tâm thương mại, thấy đã mở cửa, liền thuận tiện quẹo vào mua."
Tống Mạnh Hoa cười ha ha hai tiếng, chỉ chỉ ghế dựa Tống Thanh Xuân chuyển tới mép giường ngồi canh đêm qua, lại nói Tô Chi Niệm lần nữa: "Ngồi đi."
Tô Chi Niệm không khách sáo, tự nhiên ung dung ngồi xuống.
Tiếp đó Tống Mạnh Hoa nói với Tống Thanh Xuân đi đến bên giường: "Rót xong nước rồi, sao không đưa cho Chi Niệm hả?"
Tống Thanh Xuân bước một bước nhỏ về phía người Tô Chi Niệm, rủ lông mi đưa ly nước tới.
"Cám ơn." Tô Chi Niệm khách sáo nói một tiếng cám ơn, đưa tay ra nhận lấy.
Tống Thanh Xuân không lên tiếng, vào khoảnh khắc đưa ly nước ra, liền nhanh chóng lui về sau.
Trong phòng bệnh chỉ có một cái ghế, bị Tô Chi Niệm ngồi, Tống Thanh Xuân chỉ có thể đứng.
Tô Chi Niệm tới thăm Tống Mạnh Hoa, cô không tiện rời đi, chỉ đành tìm chỗ đứng bên cửa sổ cách Tô Chi Niệm khá xa.
Từ sau khi Tô Chi Niệm vào phòng, Tống Thanh Xuân ngoại trừ trả lời Tống Mạnh Hoa một câu "Đã biết " kia, liền không có nói câu nào nữa.
Trong cả căn phòng bệnh, quanh quẩn đều là tiếng tán gẫu của Tống Mạnh Hoa và Tô Chi Niệm.