Editor: May"Yêu?" Tần Dĩ Nam giống như là nghe được chuyện gì rất buồn cười, khẽ cười thành tiếng, anh nhìn chằm chằm đáy mắt Đường Noãn, lóe lên một tia trào phúng, giống như đang giễu cợt cô, càng giống như là đang giễu cợt chính mình: "Những tình yêu kia vốn đã không nên thuộc về em, không phải sao?"
Tần Dĩ Nam nhẹ nhàng hỏi lại một câu, khiến cho Đường Noãn sững sờ trong chớp mắt.
Những tình yêu kia vốn không nên thuộc về em? Đây là ý gì? Chẳng lẽ anh biết, người lấy sách truyền thơ với anh vào lúc trước, không phải là cô?
Giống như là vì nghiệm chứng phán đoán của cô, giọng nói bình tĩnh của Tần Dĩ Nam lại vang lên: "Đường Noãn, nói thật cho em biết đi, nên biết tôi đều biết, không nên biết tôi cũng tận mắt nhìn thấy chính tai nghe thấy, giữa chúng tôi, lúc em cầm lấy tôi làm tấm bia đi tổn thương Tống Tống, yêu và không yêu liền trở nên không quan trọng một chút nào, dù là tôi yêu em, tôi cũng sẽ không ở cùng với em... Càng huống chi, những năm này thứ mà em hưởng thụ, vốn nên phải thuộc về Tống Tống ..."
"Em vừa mới nói, tôi tin tưởng cô ấy, lại không chịu tin tưởng em... Thật ra cô ấy cũng không có nói với tôi cái gì, là chính tôi phát hiện, chẳng qua, xem như tôi không phát hiện, là chính cô ấy mở miệng nói với tôi, tôi cũng sẽ tin lời cô ấy nói..."
"... Không có tại vì sao, bởi vì tôi tốt với cô ấy là thật, cô ấy đối tốt với tôi cũng là thật ..."
"Sở dĩ hẹn em ra ngoài giáp mặt nói chia tay, là bởi vì muốn phân rõ ràng rành mạch, dứt khoát sòng phẳng."
"Tôi muốn nói chỉ có bấy nhiêu..." Tần Dĩ Nam vừa nói, vừa lấy ví tiền từ trong túi ra, lấy một tờ một trăm đồng: "... Tôi nói xong rồi, cũng nên đi, hẹn gặp lại."
Tần Dĩ Nam hoàn toàn không đợi cà phê anh gọi đưa lên, trực tiếp đè tờ một trăm đồng tiền ở dưới gạt tàn thuốc trên bàn, liền sửa sang quần áo một chút, đứng lên.
"Tần Dĩ Nam!" Đường Noãn cũng đứng lên theo.
Tần Dĩ Nam giống như là không có nghe thấy lời nói của cô, lấy điện thoại di động và chìa khóa xe trên bàn, cất bước rời đi.
"Tần Dĩ Nam!" Đường Noãn gọi một tiếng này đặc biệt vang dội, dẫn đến người một phòng nhìn về phía cô.
Tần Dĩ Nam nhắm mắt làm ngơ, đẩy cửa quán cà phê ra, đầu cũng không quay lại rời khỏi quán.
"Tần Dĩ Nam!" Đường Noãn dậm chân, lại kéo giọng gọi một tiếng, chỉ tiếc người đàn ông đã lên xe, hoàn toàn không nghe được tiếng la của cô ta.
"Tiểu thư, trà sữa lạnh và cà phê của cô." Người phục vụ bưng cái khay, đi tới đối diện.
Đường Noãn nóng nảy vươn tay ra, trực tiếp bưng cà phê lạnh lên ném mạnh xuống đất.
"Tiểu thư..."
Đường Noãn giống như biết người phục vụ muốn nói gì, ngón tay run run lấy thêm tờ một trăm ném ở trên bàn, quăng lại một câu: "Đủ chưa?"
Người phục vụ không lên tiếng, thu tiền, rời đi.
Toàn thân Đường Noãn vô lực ngã ngồi về trên ghế sofa lần nữa, cô nhìn chăm chú chỗ Tần Dĩ Nam vừa ngồi ở trước mặt, hận ý nơi đáy mắt, càng ngày càng đậm.
Tống Thanh Xuân... Là Tống Thanh Xuân... Sáu năm trước, cô ta hại Tô Chi Niệm quăng cho cô một bạt tai, sáu năm sau, cô ta hại Tần Dĩ Nam chia tay với cô...
Cô tuyệt đối sẽ không chịu để yên cho cô ta!
Đường Noãn nghĩ đi nghĩ lại, liền nghiến răng nghiến lợi lên, cuối cùng thân thể liền nhẹ nhàng phát run.
---
Sau khi Tần Dĩ Nam rời khỏi cà phê Mạn, liền trở về bệnh viện lần nữa.
Tống Mạnh Hoa vừa truyền nước biển xong, đã ngủ thiếp đi.
Anh theo Tống Thanh Xuân ngây ngốc đến đêm khuya, mới rời đi.
Đi ra phòng điều trị nội trú, Tần Dĩ Nam không sốt ruột lên xe, mà là dựa vào bên cạnh xe, nghĩ một lát, liền lấy điện thoại di động ra.