Editor: MayMắng cô gái anh luôn che chở, còn muốn mắng luôn anh?
À, không đúng, cô ta mắng anh, có lẽ anh sẽ không tức giận như thế, nhưng mắng cô gái anh luôn bảo vệ, anh lại không thể nào nhịn được...
Cho nên miệng người phụ nữ kia chỉ mới nói một chữ "Thần", anh liền thuận tay rút hoa hồng bên cạnh, hung hăng ném lên mặt cô ta, sau đó anh nhìn chằm chằm khuôn mặt bị gai hoa hồng vạch ra vết máu của cô ta, mặt không đỏ tim không đập liền nói một câu không có chút ý tứ nhận lỗi: "Xin lỗi, tôi không có mắt."
Người phụ nữ kia đầu tiên là rít lên một tiếng, lúc nghe được lời nói kia của anh, mặt đã tức đến méo mó, một giây sau liền mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên: "Tôi muốn báo cảnh sát, báo cảnh sát, báo cảnh sát!"
Báo cảnh sát?
Thời niên thiếu, anh vì Tống Thanh Xuân, ở trong quán bar đánh người đến hôn mê bất tỉnh phải nhập bệnh viện, cũng không phải chưa từng bị cảnh sát mang đi, cô ta cho rằng anh sợ?
Tô Chi Niệm cảm thấy mình giống như là nghe được một chuyện buồn cười, đáy mắt lóe lên tia chế nhạo cúi người, không chút để ý lời nói báo cảnh sát trong miệng cô ta.
Anh móc tiền từ trong túi ra, hung hăng ném ở trên người cô ta, sau đó hơi cúi người, kéo khóe môi dùng ngữ khí nhẹ nhàng mở miệng với cô ta, nói: "Nhanh chóng đi mua một chiếc điện thoại di động mới, rồi hãy báo cảnh sát."
Nói xong, anh liền đứng thẳng người, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn xuống cô ta: "Biết điện thoại báo cảnh sát không? 110."
Phun xong ba số "110" này, Tô Chi Niệm cảm thấy khí nghẹn trong lòng ngực mình tiêu tán đi rất nhiều, anh giơ điện thoại di động lên, vừa không mặn không nhạt nói một tiếng xin lỗi với người đang gọi điện thoại với mình, vừa bước bước chân, lên lầu.
...
Ngồi vào trong phòng bao của "câu lạc bộ Kinh thành", Tô Chi Niệm nghiêng đầu, xuyên qua cửa sổ sát đất, đúng lúc bắt gặp Tống Thanh Xuân kéo cửa xe dừng ở ven đường ra, lên xe.
Xe chậm rãi khởi động, Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm bóng dáng xe càng lúc càng xa kia, phát ngốc rất lâu, mới hoàn hồn.
...
Ngây người ở "câu lạc bộ Kinh thành" đến buổi tối năm giờ, Tô Chi Niệm nhận được điện thoại của Trình Thanh Thông, nói đêm nay có một bữa tiệc ở khách sạn lớn Bắc Kinh, anh cúp điện thoại, tiếp tục ở nơi này thêm năm phút, liền đứng lên nói tạm biệt, rời đi.
Lúc Tô Chi Niệm đến khách sạn lớn Bắc Kinh, Trình Thanh Thông đã ở trong đại sảnh chờ anh.
Trình Thanh Thông nhìn thấy anh, lập tức đón chào, gọi một tiếng "Tô tổng", sau khi nhìn thấy anh gật đầu, vừa đi phía sau cùng anh lên lầu, vừa nói đơn giản với anh về người đến bữa tiệc đêm nay.
Trên cơ bản đều là người Tô Chi Niệm từng gặp, chỉ có một tổng giám đốc Hoàng của công ty Kim Vinh gì đó, là anh không có ấn tượng nào quá lớn.
Chẳng qua tổng giám đốc Hoàng mà anh không có ấn tượng này, lại là người tới trễ nhất trong bữa tiệc đêm nay.
Lúc tổng giám đốc Hoàng được phục vụ dẫn vào, Tô Chi Niệm đang cúi đầu chơi điện thoại di động, có người nhiệt tình, giúp giới thiệu Tô Chi Niệm với tổng giám đốc Hoàng, Tô Chi Niệm khách sáo để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu gật đầu một cái với tổng giám đốc Hoàng, xem như bắt chuyện xong, sau đó vào lúc anh vừa mới chuẩn bị tiếp tục cầm điện thoại di động lên, mi tâm nhăn một chút, lại nâng tầm mắt lên, nhìn sang phương hướng tổng giám đốc Hoàng đứng.
Chẳng qua anh nhìn không phải tổng giám đốc Hoàng, mà là cô gái tổng giám đốc Hoàng mang tới bên cạnh.
Cô ta tươi cười khéo léo đứng ở bên cạnh tổng giám đốc Hoàng, đang bắt tay với từng lão tổng mà tổng giám đốc Hoàng vừa chào hỏi: "Chào ngài, Trịnh tổng, em tên là Đường Noãn."