Editor: May
Người phụ nữ đó lải nhải không ngừng tìm rất nhiều đề tài trên công việc nói với Tô Chi Niệm, nhưng lại luôn không được Tô Chi Niệm đáp lại chút nào.
Không khí trong phòng, dần dần trở nên hơi lúng túng.
Sức lực nói chuyện của người phụ nữ đó, không còn dồi dào giống như lúc ban đầu nữa.
Tiếng nói của cô ta bắt đầu đánh vấp.
Cô ta không cam tâm, chuyển con ngươi ngẫm nghĩ, liền đứng lên từ trên ghế sofa, tư thế muốn bao nhiêu quyến rũ liền có bấy nhiêu quyến rũ đi về phía Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân bận tối mắt mà vẫn thong dong đứng ở một bên, không ngăn trở.
“Niệm, anh cảm thấy đề nghị vừa rồi của em như thế nào?” Người phụ nữ đó vừa hỏi, vừa mở văn kiện trong tay ra trước mặt Tô Chi Niệm, sau đó còn cắn cắn môi dưới, chớp chớp mắt với anh.
Tô Chi Niệm từng bị Tống Thanh Xuân cảnh cáo không cho nói chuyện với người phụ nữ này, chẳng những không có mở miệng nói chuyện, đến trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì, vào khoảnh khắc cô ta tới giần kia, liền lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách nhất định với cô ta.
Người phụ nữ đó không vui bĩu môi với Tô Chi Niệm, bày ra một bộ đáng đáng thương tội nghiệp mặc cho ai nhìn cũng đều mềm lòng, tiếp tục xích lại gần Tô Chi Niệm hai bước.
Tô Chi Niệm tiếp tục bảo trì bộ dạng mặt không biểu tình lui về sau.
Gặp qua phụ nữ tiện, nhưng lại chưa từng gặp qua phụ nữ hạ tiện như vậy! Tô Chi Niệm không để ý cô ta, cô ta còn mặt dạn mày dày luôn mãi không dứt như vậy!
Tống Thanh Xuân mất tính nhẫn nại, thẳng thắn cứng rắn hơi không kiên nhẫn mở miệng hỏi với thư ký Dương đứng ở một bên: “Thư ký Dương, bảo vệ đâu?”
Mỗi người đều biết, ở trong công ty này, thà rằng đắc tội Tô tổng, cũng không thể đắc tội Tống tiểu thư - người trong lòng Tô tổng!
Thư ký Dương cảm giác được ngữ khí của Tống Thanh Xuân không tốt, sợ đến toàn thân run rẩy một chút, theo bản năng liền lên tiếng cầu xin với Tô Chi Niệm: “Tô tổng?”
Tống Thanh Xuân vừa mới nói, không có sự cho phép của cô, không thể nói chuyện với người phụ nữ khác, thư ký Dương cũng là phụ nữ đó... Tô Chi Niệm vừa nhanh chóng lùi về sau hai bước, kéo khoảng cách giữa mình với người phụ nữ đó ra, vừa ngậm chặt miệng khẽ gật đầu với thư ký Dương.
Tô tổng đây là tiết tấu cho mình gọi bảo vệ đuổi người sao?
Thư ký Dương sững sờ tại chỗ, không dám hành động.
Một giây sau, Tô Chi Niệm liền ném một ánh mắt cảnh cáo về phía cô ta.
Thư ký Dương nhất thời không dám nghĩ nhiều nữa, liền bổ nhào vào trước bàn làm việc, bấm gọi bảo vệ.
Chỉ năm phút bảo vệ liền đi tới phòng làm việc của Tô Chi Niệm.
Người phụ nữ đó giống như không nghĩ tới Tô Chi Niệm lại thật sẽ đồng ý để cho Tống Thanh Xuân gọi bảo vệ ném mình ra, nhất thời bất chấp hình tượng liền ngữ khí nôn nóng chất vấn Tô Chi Niệm: “Niệm, anh có biết hay không, anh làm như vậy, đại biểu cái gì? Anh muốn ném anh ra, hợp tác giữa chúng ta liền không còn? Phải biết, chính là có rất nhiều người chờ hợp tác với em đấy?”
Tô Chi Niệm không thể nói chuyện với người phụ nữ đó, nhìn vòng quanh phòng làm việc, liền giẫm chân đi đến trước bàn trà, xách hợp đồng vốn đã soạn sẵn xong, xé thành hai nửa ngay trước mặt người phụ nữ đó, ném vào trong thùng rác.
Anh biểu hiện như vậy, không thể nghi ngờ là đang nói với người phụ nữ đó, hợp tác này, anh không quan tâm chút nào!
Người phụ nữ kia bị bảo vệ mang ra khỏi phòng làm việc, mắt bỗng mở đến lớn nhất: “Niệm, anh làm như vậy, sớm muộn sẽ hối hận, vì một người phụ nữ...”
“Chờ một chút!” Tô Chi Niệm bỗng nhiên mở miệng.
Đáy mắt người phụ nữ đó lóe lên một chút ánh sáng.