Chương 17 - Nghỉ ngơi 1
Nghỉ ngơi 1
Tiêu Giản nhìn chiếc bánh bao trắng to ở trước mặt, hơi do dự một chút, sau đó lắc lắc đầu với Phó Yên.
Cậu mang tới cho tẩu tử ăn, bản thân mình không thể ăn được.
Phó Yên thấy thú vị, khuyên cậu bé: “Tẩu tử vừa mới ăn ít mì rồi, không ăn được nhiều bánh bao như vậy nữa. Đệ giúp ta ăn được không?”
“Thật không?” Tiêu Giản nghi hoặc hỏi.
Phó Yên mỉm cười, gật gật đầu khẳng định.
Thấy tẩu tử thật sự không ăn được, Tiêu Liệt ngượng ngùng mà tiếp nhận bánh bao mà Phó Yên đưa qua.
“Cảm ơn tẩu tử!”
“Tẩu tử còn muốn cảm ơn A Giản đã mang bánh bao ngon như vậy tới đây cho ta nữa đó.”
Hai người cùng nhau ngồi ăn bánh bao, thỉnh thoảng lại trò chuyện hai câu. Tiêu Giản còn nhỏ tuổi, trước đó lại bị bệnh nên chủ yếu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thân thể, vì vậy không biết nhiều chuyện trong nhà ngoài ngõ.
Sau khi xã giao tiễn khách khứa về, Tiêu Liệt ôm giá gỗ rửa mặt và bồn gỗ tiến vào.
Khi đẩy cửa ra, nhìn thấy dưới ánh đèn vàng ấm áp, tân nương cùng đệ đệ ngồi với nhau. Hai người vừa nói vừa cười, dung mạo của Phó Yên dưới ánh đèn càng trở nên nổi bật và dịu dàng hơn.
Trong lòng Tiêu Liệt ấm áp, thấy được sự ấm cùng của gia đình mà đã lâu lắm rồi mới được cảm nhận lại một lần nữa.
“Đây là nước ấm, nàng rửa mặt trước đi, ta đưa A Giản đi rửa mặt rồi ngủ. Chờ ta trở lại, sẽ chuẩn bị thùng gỗ cho nàng tắm rửa.”
“Được, ta không vội. Trời không còn sớm nữa, chàng mang A Giản đi rửa mặt nghỉ ngơi trước đi.”
Hiện tại đã qua giờ Tuất.
Cổ đại không có điện, người nông dân dựa theo mặt trời mọc mà đi làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.
Ngày thường lúc này A Giản đã ngủ. Khi nãy ngồi nói chuyện phiếm với cậu bé, Phó Yên liền phát hiện tinh thần cậu nhóc hơi uể oải.
Tiêu Liệt dẫn Tiêu Giản đi xuống gian bếp rửa mặt, sau đó dẫn hắn đi tới căn phòng ở phía tây để ngủ.
Tiêu Giản ngoan ngoãn mà nằm vào ổ chăn, hơi buồn ngủ.
Tiêu Liệt đắp chăn cho cậu bé, hỏi “A Giản ngủ một mình có sợ không?”
“A Giản đã lớn rồi, mà đã lớn thì sẽ không sợ nữa.”
“Đúng vậy, A Giản của chúng ta đã lớn rồi. Thật dũng cảm!”
Nghe thấy ca ca khen mình, Tiêu Giản thẹn thùng rụt đầu rụt cổ vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
“Vậy nếu A Giản có chuyện gì thì cứ tới căn phòng ở phía đông gọi ca ca nhé.”
“Được. Ca ca phải đi rồi sao?”
Tiêu Liệt chụp cậu nhóc dưới cái chăn nhỏ dỗ dành, “Không đi, chờ A Giản ngủ rồi thì ca ca mới đi.”
Tiêu Giản nghe thấy ca ca nói vậy, rốt cuộc không hề cảm thấy bất cứ sự sợ hãi nào nữa.
Khi sắp ngủ, Tiêu Giản đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mở mắt ra nói: “Tẩu tử mới rất tốt bụng, đệ thích tẩu ấy!”
“Như vậy chẳng phải là quá tốt hay sao, về sau nhà của chúng ta sẽ có thêm một người quan tâm yêu thích A Giản.”
Tiêu Liệt thầm nghĩ, ta cũng thích nàng ấy mà! Sau đó cười thúc giục Tiêu Giản nhanh ngủ.
Sau khi xác định Tiêu Giản đã đi vào giấc ngủ, Tiêu Liệt yên lặng rời khỏi căn phòng phía tây.
Tại căn phòng phía đông, khi Tiêu Liệt chuẩn bị xong thùng gỗ lớn để tắm rửa rồi mang vào phòng thì Phó Yên đã sắp xếp xong giường đệm, cũng thay hỉ phục và cất đi cẩn thận.
Tiêu Liệt đổ nước đã rửa mặt đi, sau đó lại nhấc hai thùng nước ấm đổ vào thùng gỗ lớn.
“Đã chuẩn bị xong nước cho nàng rồi, nàng tắm rửa ở trong phòng đi. Ta đi xuống gian bếp rửa mặt.”
“Được, vất vả cho chàng, chàng cũng mau đi đi.”
“Không có gì, mang chút nước thì có gì mệt đâu.” Nghe thấy Phó Yên cảm tạ, Tiêu Liệt cảm thấy bản thân bận rộn suốt một ngày bỗng chốc tràn ngập năng lượng.
Chờ đến khi Phó Yên tắm xong, Tiêu Liệt lại tiến vào một lần nữa đổ nước, thu dọn thùng gỗ lớn đi.
Đêm khuya tĩnh lặng, đêm động phòng hoa chúc, rốt cuộc cũng tới lúc hai người đi nghỉ ngơi cùng một chỗ với nhau.
Trên người Tiêu Liệt mặc một cái áo trong, hơi lúng túng khi đứng ở trước giường, lập tức không biết nên làm như thế nào cho phải.