Chương 39 - Săn lợn rừng 1
Săn lợn rừng 1
Tiêu Liệt đưa cung cho Phó Yên, lặng lẽ đánh giá thần sắc của nàng, thấy mi mắt nàng cong cong không giống như đang tức giận liền thở phào trong lòng.
“Đi vào trong núi sâu, trở về hơi muộn một chút.” Tiêu Liệt giải thích.
Núi sâu? Vào trong núi sâu tuy có nhiều con mồi hơn, nhưng lại nhiều nguy hiểm hơn.
Phó Yên nhíu mày, vội kéo Tiêu Liệt qua, đi xoay quanh hắn hai vòng xem xét rồi hỏi “Chàng không bị thương chứ?”
Tiêu Liệt hơi hơi dang đôi tay ra cho nàng xem xét: “Ta không bị sao hết, chẳng qua chỗ tay áo và lưng áo phía sau bị rách mấy chỗ, cánh rừng chỗ đó quá rậm rạp.”
Quả nhiên, quần áo bị rách mấy chỗ, nhưng lại không thấy có vết máu.
“Quần áo bị rách cũng chẳng sao, buổi tối chàng cởi ra ta vá lại là được. Chàng không bị làm sao là được rồi.”
Phó Yên buông hắn ra, mang cung tên đi tới phòng khách treo lên tường, vừa đi vừa dặn dò, “Chàng đi rửa ráy tay chân mặt mũi đi rồi lại đây ăn cơm chiều.”
“Được! Ta mang con mồi vào trong nhà kho nhỏ trong hậu viện đã.” Tiêu Liệt đồng ý.
“Ca ca, để đệ giúp ca nhé.” Tiêu Giản nhảy nhót đuổi kịp, “Hôm nay ca ca lấy được cái gì thế?”
“Gà rừng, măng xuân, ta mang về để cả nhà chúng ta ăn.”
“Hôm nay giữa trưa tẩu tử nấu mì gà xé sợi ăn rất ngon!” Nghĩ đến món ăn ngon, Tiêu Giản không nhịn được lại chẹp miệng chảy cả nước miếng, “Trong nồi còn có đồ ăn ngon, lại thơm nữa, bọn đệ đang chờ ca trở về cùng nhau ăn.”
“Vậy hôm nay A Giản còn làm cái gì nữa?”
“Viết chữ! hôm nay A Giản học viết chữ, ba chữ cái! Tên của đệ và tên của ca ca , đệ đều biết viết rồi.”
“Chờ ăn cơm nước xong, đệ viết cho ta xem nhé.”
“Vâng, vâng!”
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Phía tây bên khoảng đất trồng rau của hậu viện có dựng lên hai cái nhà tranh lớn, một cái là nhà xí, một cái tận dụng để chứa những đồ vật linh tinh trong nhà.
Cất xong đồ và rửa sạch tay xong, Tiêu Liệt và Tiêu Giản trở lại phòng khách trong nhà chính, Phó Yên đã bày xong đồ ăn.
Phó Yên: “Mau ngồi xuống đi.”
Tiêu Liệt cũng không khách sáo, sau khi ngồi xuống liền vùi đầu ăn cơm hết miếng nọ đến miếng kia.
Hôm nay hắn chỉ mang theo ba cái bánh nướng to lên núi, giữa trưa ăn kèm với nước mà nuốt tạm, hao phí thể lực qua lại bôn ba suốt một ngày, bụng đã đói đến mức xẹp lép như ngực dán vào lưng vậy.
Ăn hết một chén cơm, thấy lửng dạ, Tiêu Liệt mới hạ chậm tốc độ ăn cơm lại.
Phó Yên múc cho hắn một chén canh gà, “Đây, uống một chút canh đi, ta sẽ xới cho chàng một chén cơm nữa, cứ ăn từ từ thôi.”
“Hôm nay thu hoạch thế nào?” Phó Yên và Tiêu Liệt vừa ăn vừa nói chuyện.
Tiêu Liệt: “Khá tốt, săn được một con heo rừng.”
“Heo rừng?” Phó Yên kinh ngạc. Heo rừng rất khỏe, có răng nanh, đụng phải nó thì nó sẽ đuổi theo bám riết lấy, rất dễ khiến người ta bị thương.
“Gặp được một con heo rừng nhỏ lạc đàn, nặng khoảng sáu bảy chục cân. Lúc gặp phải nó, nó cứ đuổi theo ta chạy, ta liền bò lên trên cây từ từ bắn vào mắt và bụng nó, dày vò nó kiệt sức.” Tiêu Liệt nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Phó Yên không nhịn được kính nể mà nhìn hắn, nàng vẫn luôn nghe người ta nói Tiêu Liệt săn thú lợi hại, hiện tại nàng đúng là được cảm nhận trực tiếp.
“Còn có một con hồ ly cùng mấy con thỏ, ta đều để lại ở nhà sư phụ. Tạm thời cứ tích cóp trước đã, hai ngày nữa ta sẽ đi tìm ông cùng nhau thuộc da. Chỉ mang về gà rừng cùng măng xuân, cất giữ đi để chúng ta ăn dần.”
Phó Yên gật đầu: “Được.” Cuộc sống này đâu có chỗ nào khổ, mỗi ngày đều có thể ăn thịt. Nhớ tới trước đó ở trong phủ nghe thấy bọn nha hoàn cười nhạo sau lưng, Phó Yên không nhịn được cười khẽ.
Tiêu Liệt: “Con heo rừng kia bị thương rất nhiều chỗ, có lẽ không bảo tồn được lâu. Đợi lát nữa cơm nước xong, ta sẽ đi mời Tôn đồ tể trong thôn ngày mai cùng ta tới chỗ nhà sư phụ giết heo, sau đó sẽ nhờ trưởng thôn thông báo, ai muốn mua thịt thì sáng mai cùng nhau đi quá đó.”