Lý Thanh Vân mắng xong bà già kia, cũng không bỏ qua cho anh rể La Kiến Đông đang đờ đẫn, chỉ vào hắn nói: “Anh cẩn thận ngẫm lại cho tôi, tự sờ lương tâm mình xem, chị tôi có tiêu tiền bậy bạ hay không, trong lòng anh rõ ràng nhất.”
Lý Thanh Vân cách không chỉ vào hắn, không nói gì nữa, lưu lại đường sống cho bọn họ, dù sao chỉ là mâu thuẫn gia đình, còn chưa tới mức độ ầm ĩ thành bế tắc.
Nói xong, không đợi bà già tỉnh lại, đã khởi động Longhorn, ầm ầm rời đi.
“Nó, nó là ai? Anh em nhà mẹ đẻ Thanh Hà sao? Quá thô lỗ! Sao nó có tiền chạy ô tô vậy, là mượn hay mua? Kiến Đông, con phải giữ kỹ ví tiền của mình, không thể để cho vợ đụng đến tiền. Mẹ thấy nhiều nông dân rồi, cầm được tiền là mang về nhà, con không thể để cho cô ta có cơ hội.” Chuyện người phụ nữ này lo lắng vẫn là tiền, chứ không phải chuyện Lý Thanh Vân mắng nàng.
La Kiến Đông lúng túng nói: “Hình như là mua, con nghe Thanh Hà nói một câu, nói gần đây cậu ấy buôn bán lời ít tiền, một chiếc xe bán tải thôi, cũng không đáng bao nhiêu tiền cả, mẹ đừng cả ngày treo tiền trên miệng thế, những năm qua Thanh Hà cũng không dễ dàng gì, giúp đỡ con tiết kiệm lắm đấy.”
Người phụ nữ trợn mắt hét lên: “Tiết kiệm tiết kiệm tiết kiệm, cũng không thấy tiền tiết kiệm của mấy đứa ở đâu, nó về nhà mẹ đẻ vừa vặn, trong nhà có thể yên tâm vài ngày, dù sao Mao Mao được nghỉ hè, còn phải mười ngày nữa mới khai giảng. Sắp đi học, để cho hai mẹ con nó tự về, không mang lấy một bộ quần áo, thật sự không biết nghĩ sao nữa. Không có quần áo mặc, còn không phải dùng đến tiền của con mua quần áo mới sao?”
La Kiến Đông bất đắc dĩ nói: “Cô ấy không mang cả ví tiền, tiêu tiền của con kiểu gì chứ? Thôi bỏ đi, hai ngày nữa con gọi điện thoại cho cô ấy, đến lúc đó dễ khuyên nhủ, mẹ đừng quan tâm chuyện này nữa. Không phải mẹ và ba định đi Hoa Sơn du lịch sao, đi nhanh đi, chuyện trong nhà không cần mẹ quan tâm.”
“Hừ, không cần mẹ quan tâm, sao mẹ có thể không quan tâm chứ, lúc trước mẹ nói gì chứ, không cho con tìm vợ ở nông thôn, con cứ không nghe, không tiền không thế, xảy ra chuyện gì, những họ hàng này cũng không giúp đỡ được…” Bà già thao thao bất tuyệt nói, quay trở về trong nhà, cầm túi xách của nàng, chuẩn bị đi siêu thị mua đồ cho bữa tối.
Bà già ầm ĩ một phen, giống như chẳng có chuyện gì nữa, lại khiến Lý Thanh Hà khổ sở khóc suốt một đường ở trên xe. Lý Thanh Vân cũng không biết an ủi như thế nào, chỉ nói hiện giờ trong nhà có ăn có uống có nhà ở, kêu nàng đừng nghĩ nhiều, tạm ở nhà, bên cạnh ba mẹ nhiều hơn.
Thấy sắp đến Lý gia trại, Lý Thanh Hà mới lau khô nước mắt, giọng khàn khàn nói: “Chị không thể cứ nhàn rỗi như vậy được… bọn họ nói chị tiêu tiền bậy bạ, bản thân chị kiếm tiền cho con yêu tiêu, nhìn xem bọn họ còn nói như thế nào. Nếu như không phải chăm sóc con yêu toàn thời gian, chị đâu rảnh rỗi ở nhà, sống không có một chút giá trị của bản thân.”
“Chuyện này dễ làm, gần đây trong thôn có mở một trung tâm thả câu, đang thiếu người. Ông tư mình không thể cả ngày ngồi đó thu tiền được, đang cần một người quản lý. Con gái nhà chú Thiết Trụ cũng sắp đi học, lập tức kể cả người phục vụ đều thiếu, chị chống đỡ trung tâm thả câu cho em là được.” Lý Thanh Vân đỗ xe ở trong sân trước biệt thự, thuận miệng nói.
“Hừ, không được, chị sắp ba mươi rồi, mới không muốn làm thuê, phải làm thì làm buôn bán của mình. Không phải em thường xuyên nói thu hoa quả khô kiếm tiền sao, chị mở một điểm thu mua ở đây, thu mua rau khô nấm khô mười dặm tám thôn, em cảm thấy thế nào?” Lý Thanh Hà thấy trong nhà không có người, mới cẩn thận lau sạch vết khóc trên mặt, ôm con trai xuống xe.
Lý Thanh Vân đón lấy cháu ngoại đã ngủ, vừa đi vừa nói chuyện: “Thu hoa quả khô… trước kia chắc chắn kiếm tiền, nhưng hiện giờ không dễ làm. Bởi vì người từ trong thành đến du lịch rất nhiều, người trong thôn chúng ta đều bày quầy ở ven đường, chẳng những bán rau khô, thịt khô, kể cả rau dưa, hoa quả tươi đều bày ra. Chị thu mua giá thấp, các bà con chắc chắn không bán, thu mua giá cao thì lại không kiếm được tiền.”
“A? Vậy chị nên làm cái gì? Mới vừa rồi chị còn suy nghĩ suốt dọc đường, luôn cảm thấy việc này kiếm lợi nhiều nhất đấy.” Lý Thanh Hà hơi uể oải, vào trong biệt thự mới vừa xây xong, lập tức kinh ngạc kêu lên, cảm giác trang hoàng nơi đây quá mức xa hoa, tuy rằng chủ đề là phong cách điền viên, nhưng sự phối hợp ứng dụng của một vài vật phẩm trang sức và đồ dùng trong nhà rõ ràng giá trị xa xỉ.
Lý Thanh Vân đặt cháu ngoại vào trong một gian phòng khách ở tầng một, trở lại phòng khách, rót cho chị gái một chén trà, chậm rãi nói: “Chị xử lý xong chuyện trong nhà trước đi đã, không thể thật sự hờn dỗi không trở về nhà được. Nếu như vài ngày nữa chị vẫn còn kiên trì muốn gây dựng sự nghiệp, thì mở một nhà hàng nông gia nhạc. Vài nhà trúc ở bên cạnh trung tâm thả câu đều là của nhà chúng ta, chị tùy tiện chọn một căn, chỉ riêng du khách thả câu thôi đã khiến cho chị bận rộn vô cùng rồi.”
Lý Thanh Hà vừa nghe thế, ánh mắt lập tức sáng lên, nói: “Vậy còn chờ gì nữa, ngày mai dẫn chị qua nhìn xem. Nếu như nói làm việc khác, khả năng chị còn không có kinh nghiệm, nhưng nếu như là mở nhà hàng như em nói, đây là sở trường duy nhất của chị. Trong vài năm gả đến trong thành phố này, một phần công việc chính thức không làm, chính là cả ngày lượn lờ ở trong nhà hàng, hoạt động như thế nào quản lý ra sao, chị đều hiểu rõ.”
“…” Lý Thanh Vân thầm mắng mình miệng tiện, không ngờ tùy tiện nhắc đến, chị gái lại tưởng thật. Nhưng mà giữa vợ chồng cãi nhau thì cãi nhau, nếu như thật sự định ầm ĩ ở riêng, về sau cuộc sống thành như thế nào, thật sự khó mà nói. Nhưng lời đã nói ra, cũng không tiện sửa miệng, đành phải hẹn ngày mai đi trung tâm thả câu, khảo sát chỗ nhà hàng tại chỗ, chỉ cần là của nhà mình, muốn căn nào thì cho căn đó.
Có bảo đảm của Lý Thanh Vân, lòng tự tin của Lý Thanh Hà rõ ràng sung mãn, chân mày nhíu lại cuối cùng thả lỏng.
Buổi tối Lý Thừa Văn, Trần Tú Chi từ trong ruộng về, nhìn thấy con gái buổi tối về nhà mẹ đẻ, giống như hiểu được điều gì. Nhưng chưa nói gì cả, cười nấu cơm, đùa cháu ngoại, người một nhà ngồi cùng một chỗ ăn cơm chiều, vui vẻ hòa thuận.
Ban đêm nơi này khóa cổng, mọi người vẫn về nhà cũ ở, dù sao nhà mới rất ẩm ướt, ở lâu không tốt cho thân thể, hơn nữa mùi đồ trang trí bên trong còn chưa tan hết.
Dây mạng trong nhà đã kéo về, ADSL 8M, xem như tốc độ cao nhất ở đây, Lý Thanh Vân lên mạng một phen, trả lời một vài tin nhắn trò chuyện, hàn huyên đôi câu với bạn bè online rồi trở về phòng mình ngủ.
Bởi vì dưa hấu còn một lượt thu hoạch cuối cùng, năm nay sắp hết vụ, Lý Thanh Vân kêu công nhân ở trong ruộng trông coi là được, không cần hắn làm ông chủ tự mình ngủ lều dưa nữa.
Hiện giờ Lý Thiết Trụ phụ trách vài ao nuôi ba ba, xây dựng một nhà cỏ ở trên bờ sông, cùng với vài công nhân thay phiên nhau trực. Lý Thanh Mộc ngủ ở trại nuôi gà trên đỉnh núi, Miêu Đản ngủ ở trong lều dưa ở lưng chừng núi, hai con chó săn đi dạo xung quanh, chạy loạn khắp nơi, đã không ngủ ở một chỗ.
Lý Thanh Vân chỉ định kỳ đi dọc theo đường bên cạnh đồng ruộng, thêm một ít nước suối không gian vào trong nước, duy trì linh khí của toàn bộ triền núi không giảm là được. Chuyện khác tự nhiên có công nhân đi hoàn thành, hắn ngồi lấy tiền là xong.
Tiểu không gian mới là nguồn gốc phát đạt của hắn, ban đêm mỗi ngày trước khi đi ngủ đều sẽ tiến vào trong tiểu không gian dạo quanh một vòng, tuần tra theo lệ thường. Hôm nay vừa vào tiểu không gian, chợt nghe thấy tiếng hí vang của con ngựa hoang, con ngựa hoang màu trắng kia đang phẫn nộ giằng co với con trăn đen, không biết nó lấy lá gan từ đâu ra.
Con ngựa này đã bị Lý Thanh Vân phục tùng, thu thập nó ở trong tiểu không gian giống như đùa giỡn. Nắm đấm lại thêm rau dưa hoa quả, rất nhanh khiến cho con ngựa hoang hiểu được sinh tồn ở bên trong này như thế nào.
Con ngựa hoang nhìn thấy linh thể của Lý Thanh Vân xuất hiện, lập tức hưng phấn giơ móng vuốt trước lên, vui mừng đến nhảy loạn, vọt tới trước mặt hắn, hai mắt đảo nhanh nhìn chằm chằm vào cây đào ở bên cạnh bờ suối, bên tển đó còn có một ít quả đào mới vừa chín, tản ra mùi đào mê người, chính là thứ nó thích ăn nhất, kể từ hôm trước được ăn một quả đào, nó đã lượn lờ quanh gốc cây này mấy trăm vòng.
Trăn vàng khổng lồ chui ra từ trong hầm rượu, chậm rãi bò đến, định ra hiệu ý gì đó cho Lý Thanh Vân, dùng đuôi chỉ vào con ngựa hoang, lại chỉ vào cây đào, lại chỉ vào con trăn đen, lưỡi thò thụt, giống như tin tức nhắn lại rất phức tạp.
“Mày đang nói, con ngựa hoang muốn kêu con trăn đen hái đào cho nó, con trăn đen không đồng ý, chúng nó mới xảy ra xung đột?” Lý Thanh Vân kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con trăn vàng, giống như không thể tin nổi nó lại biết biểu đạt đơn giản.
Nhưng Lý Thanh Vân hiển nhiên suy nghĩ nhiều, trăn vàng khổng lồ không trả lời hắn, đuôi bận rộn một phen sau đó trườn đến dưới tàng cây đào, thân mình dựng lên cao, dùng cái đầu chọc vào vài quả đào chín, hiển nhiên nó cũng muốn ăn.
“Là con trăn, mày ăn đào làm gì, ngoan ngoãn xuống hồ nước bắt cá ăn đi! Đi đi đi, ở đây chẳng có chuyện gì của mày cả.” Linh thể của Lý Thanh Vân bay lên trên cây đào, giẫm xuống cành, búng lên đầu trăn vàng khổng lồ, hái hai quả đào ở trong ánh mắt bất mãn của trăn vàng, bay đến trước mặt con ngựa hoang, nhét vào miệng nó.
Con ngựa hoang lập tức hí ầm lên hưng phấn, hai móng trước đá loạn, không hề có có vẻ chững chạc của một con ngựa nên có. Lý Thanh Vân thấy nó ăn đến hưng phấn cũng rất vui vẻ, nhưng không vui vẻ được bao lâu đã nổi giận đùng đùng quay trở về, cho vài cú tát lên trên đầu con ngựa hoang.
Hóa ra nó gặm mấy gốc nhân sâm, cả hoa cả lá đều ăn, còn có mấy cây thiết bì thạch hộc cũng rơi vào cái miệng hiểm độc của nó. Thiết bì thạch hộc có thể trồng, chỉ cần gốc không bị phá, còn có thể phát triển một lần nữa. Nhưng còn nhân sâm bị nó hủy thật đáng tiếc, toàn bộ cành lá trên mặt đất bị cắn, gốc bên dưới cũng chịu ảnh hưởng, không biết đến bao lâu nữa mới có thể một lần nữa mọc lên. Có hai gốc nhân sâm trồng ở chỗ đất xốp, thậm chí nó còn nhổ cả gốc, chỉ để lại một ít râu nhân sâm gãy.
Lý Thanh Vân đau lòng đến lăn lộn, hạ quyết định, hôm nay phải buộc nó vào cây ăn quả, ngày mai đưa ra trong sân biệt thự bên ngoài kia, làm một cái chuồng ngựa cho nó, để cho nó sống ở đó. Nếu như là ngựa, bị người cưỡi mới thể hiện ra giá trị của nó, núp ở trong tiểu không gian ăn tàn phá hại tính là gì chứ?
Con ngựa hoang không biết mình phạm sai lầm ở đâu, lại một lần nữa bị buộc lại, nó tức giận tới mức kêu to. Lý Thanh Vân không quan tâm đến nó, nhìn thấy hạt giống rau dùng nước suối không gian ngâm đã có dấu hiệu nảy mầm, thấy thời gian tương đối, nên dùng sức mạnh linh thể lật đất ở trong tiểu không gian, giống như cày ruộng, lật một lần mảng lớn đất để không.
Cho dù hiện giờ linh thể của hắn vô cùng ngưng kết, lật đất của tinh cầu nhỏ này một lần vẫn cứ mệt đến không thể động cựa. Lại chui đầu vào trong dòng suối, ngâm một lúc mới cảm thấy khôi phục một chút khí lực. Hôm nay bị con ngựa hoang chọc tức, không ước lượng ra mức độ, về sau lại xới đất sẽ không bao giờ quá liều mạng nữa.
Hôm nay không còn sức để trồng rau nữa, linh thể của Lý Thanh Vân ngâm tắm linh tuyền xong, khôi phục một chút sức, lúc này mới quay trở lại hiện thực, ngủ thật sâu. Ngày mai còn phải chọn chỗ làm nhà hàng cho chị gái nữa, không ngủ sớm không chịu được.