Lý Thanh Vân tiến vào tiểu không gian, tìm được thẻ tre do Linh Hư đạo trưởng lưu lại, tùy tiện cầm lấy một quyển, cẩn thận nhìn xem. Thẻ tre được chế tạo vô cùng đơn sơ, nhưng chữ viết được khắc vô cùng rõ ràng, chính là chữ phồn thể theo quen dùng của lão đạo sĩ, Lý Thanh Vân đọc xem cực kỳ vất vả, lại lờ mờ suy đoán, thường mới có thể sắp xếp được một câu mạch lạc.
Một quyển bắt đầu này thuật lại sinh hoạt hàng ngày của Linh Hư đạo trưởng ở trong hang động dưới lòng đất, nói dã thú trong rừng núi không đáng sợ, chính là rắn độc có mặt ở mọi chỗ, vô cùng khiến cho người ta đau đầu.
Linh Hư đạo nhân nói, trong vòng mười ngày kể từ khi hắn rơi xuống hang động dưới lòng đất, bị rắn độc cắn trúng bảy lần, may mà hắn phản ứng cực nhanh, lúc rắn độc vừa cắn đã dùng công phu đóng băng rắn độc, sau đó dùng khí ép độc tốc ra.
Lý Thanh Vân đọc đến đây, nở nụ cười, đạo sĩ mà, khi ba hoa là thích thần thần bí bí, nói dùng khí bức ra độc tố, còn không bằng nói là nội công. Khi ông nội uống nhiều thường xuyên khoác lác công phu của mình cao bao nhiêu, nội công tu luyện tới tầng nào, tình huống thực tế chẳng khác biệt gì người thường.
Một lần duy nhất nhìn thấy ông nội sử dụng công phu lại là khi uống nước suối không gian của hắn, phun ra một ngụm khí trắng khỏi miệng, thổi trúng cửa sổ ngoài vài mét vang lên ào ào.
Lại nhìn xuống tiếp, Linh Hư đạo sĩ nhắc đến trong sông ngầm dưới lòng đất có một loài cá, vô cùng đáng sợ, khi hắn đứng ở trên bờ sông bắt kỳ nhông, suýt nữa bị con cá vĩ đại miệng rộng nhảy ra từ giữa sông ngốn sạch. Hắn hình dung con cá vĩ đại kia, toàn thân tối đen, dài chừng 2m, đầu lớn thân nhỏ, miệng đầu răng, miệng có thể ăn thịt người.
Lý Thanh Vân cũng đã từng gặp loại cá này, chính là không rõ ràng như Linh Hư đạo trưởng nói, lúc đó ở trong nước, chỉ thoáng nhìn thấy con cá vĩ đại kia, không nhìn kỹ. Còn trong bụng con trăn trong rừng, đó là một con cá răng lớn, chỉ thấy xác, chưa thấy toàn cảnh.
Đọc xong một quyển thẻ tre này, không có ý nghĩa gì, Lý Thanh Vân đều đã từng trải qua một số chuyện, tìm đồ ăn ở bên trong đó như thế nào, Lý Thanh Vân còn am hiểu hơn hắn.
Một quyển tiếp dưới không liên quan gì với quyển vừa rồi, mở đầu chính là ghi chép lại đủ chuyện trong đạo quan, nói muốn uống trà ngộ đạo. Bên trong có nhắc đến đã từng có phiên tăng của Lạn Đà tự cầu một tách trà ngộ đạo với hắn, bởi vì hai người từng có vướng mắc, lại từng có xung đột trên chuyện chọn đất nền của đạo quan và chùa chiền, nên chế nhạo phiên tăng vài câu, phiên tăng không nếm được trà, còn bị châm biếm, ôm nỗi hận mà đi.
Khi Linh Hư đạo nhân viết đến đây thì hơi hối hận, nói ngửi thấy mùi trà mà không được thưởng thức là trừng phạt tàn khốc đến cỡ nào. Nhưng ở cuối quyển còn ghi, phiên tăng kia không tu hành ở Ấn Độ, càng pha trộn với một ít lạt ma, chuyện song tu kia là vô liêm sỉ đối với võ lâm chính phái, mắng đều mắng, còn nhắc đến đối phương làm gì, chính là mình vừa mất tích, sợ rằng những phiên tăng này sẽ đến trả thù các đệ tử của mình.
Lý Thanh Vân tương đối rõ ràng, cũng tương đối hồ đồ. Hiểu rõ kẻ thù Linh Hư đạo trưởng đã kết hẳn là một trong những nguyên nhân Ngộ Đạo quan biến mất. Hồ đồ lại là lạt ma ở cổ đại đã gọi là phiên tăng, còn phiên tăng ở trong miệng hắn lại là người Ấn Độ, nếu như những gì trong này là thật, sau khi nghe ngóng nên hỏi thăm ra được, lúc trước kẻ kết thù kết oán với Linh Hư đạo trưởng là ai.
Linh Hư đạo nhân gọi hòa thượng Ấn Độ là phiên tăng, có lẽ còn có nguyên nhân khác, Lý Thanh Vân nghĩ đến đây thì không nghĩ nhiều nữa, về sau tìm cơ hội hỏi thăm từ chỗ ông nội xem, chắc có thể hỏi thăm ra được.
Trừ bỏ những thẻ tre có ghi chép lại cuộc sống thường ngày ra, Lý Thanh Vân cuối cùng tìm được một vài thứ không giống thế, trên quyển có khắc “Tâm đắc nhập môn ngộ đạo”, nói võ công chẳng qua chỉ là tiểu đạo, hắn lại cả đời say mê cho tu luyện võ công, ngược lại lầm đại đạo, cho đến khi rơi xuống hang động dưới lòng đất mấy năm mới hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc lâm chung, ghi chép lại một vài trải nghiệm tâm đắc, lưu cho người hữu duyên.
Vài thứ này viết đến huyễn hoặc khó hiểu, rất nhiều chữ phồn thể đều không biết, Lý Thanh Vân nhìn xem mà đầu óc phình ra, lờ mờ đều không lờ mờ ra được ý tứ một câu hoàn chỉnh, đành phải tạm thời dừng lại, lưu lại đó về sau nhìn xem.
“Một mình lão đạo sĩ này buồn bực thành bệnh tâm thần thì có? Tâm đắc ngộ đạo gì chứ, nếu như thật sự đã ngộ đạo, còn có thể chết ở trong hang động dưới lòng đất sao? Đạo quan tên là Ngộ Đạo quan, một loại lá trà tròn gọi là trà ngộ đạo, cuối cùng đầu óc miên man suy nghĩ, nghĩ ra một vài thứ, lại gọi là tâm đắc ngộ đạo? Ha ha, ta chỉ có thể ha ha thôi…”
Phần tâm đắc ngộ đạo tương đối nhiều, có ba quyển thẻ tre, còn có một vài ghi chép vụn vặt khác nữa, Lý Thanh Vân không có hứng thú nhìn xem, chuẩn bị đến hiệu sách Tân Hoa mua một quyển đại từ điển Khang Hi, học một ít chữ phồn thể lại đi nhìn xem những thứ lộn xộn này.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Khang gọi điện thoại tới, mời hắn đến hiện trường công trường nhận thầu tham quan, đồng thời kêu hắn báo giá cho một đoạn sông bị ô nhiễm này, tổng cộng 1700m, hơn ba dặm, chất nước đã biến thành màu đen, nói là do một nhà xưởng gần đó xả ống xả thải ô nhiễm ra, chờ khi phát hiện đã quá muộn. May mà chính phủ thành phố có xây vài đập nước ở khúc sông này, có thể phân đoạn xử lý, kịp thời phong tỏa một đoạn sông bị ô nhiễm nghiêm trọng nhất này, cây cối hai bên bờ sông cũng khô vàng, xem ra ô nhiễm tương đối nghiêm trọng.
Lý Thanh Vân nhìn một vòng, nói vấn đề không lớn, chờ hắn trở về, để cho người của công ty Môi trường Thanh Ngọc mang đồ tới, báo giá có thể thấp hơn thị trường, kêu Tạ Khang yên tâm.
Tạ Khang nở nụ cười đắc ý, không nhận chi phí quy hoạch sân vườn biệt thự nhà Lý Thanh Vân, còn chẳng phải muốn hiệu quả này sao? Nhân tình mà, luôn trả đến trả đi, càng trả càng sâu, bạn bè chính là làm ra từ như vậy.
Lý Thanh Vân xong chuyện chính, buổi chiều mới trở về Lý gia trại. Còn chưa vào biệt thự, chỉ thấy bên cạnh có công nhân thảo luận ồn ào, còn có vài cảnh sát của đồn công an đang ở đó hỏi gì đó.
Hai công nhân thấy Lý Thanh Vân trở về, lập tức chạy tới nói: “Phúc Oa, anh đã về, ngày hôm qua có trộm tới nhà, mọi người vốn không biết, nếu như không phải nhìn thấy trên cửa sắt trong biệt thự có một dấu tay, nói với ba mẹ nah, bọn họ mới nghĩ tới vào xem, nghe nói bên trong bị người lục lọi đến lộn xộn, rượu cất giữ trong tầng hầm cũng bị người đập nát vài hũ!”
“Cái gì? Có trộm đến đây? Sao ba mẹ anh không gọi điện thoại cho anh?” Lý Thanh Vân nghe đến đó, lập tức nóng nảy, hắn tạm thời không nghĩ đến chuyện khác, nhưng nửa cây nhân sâm trăm năm kia còn ở trong phòng, bị trộm đi thì thê thảm.
Lý Thanh Vân vội vã định chạy vào, lại bị cảnh sát ở cổng chặn lại, lớn tiếng trách móc: “Cậu làm gì vậy? Bên trong đang phá án, người không liên quan đừng đi vào thêm phiền, nếu như phá hủy hiện trường, cậu chịu trách nhiệm được sao?”
“Tôi là chủ nhân của nơi đây, không phải là người không liên quan.” Lý Thanh Vân nóng vội, căm tức trừng mắt nhìn cảnh sát kia.
Cảnh sát nhân dân trên thị trấn cũng không phải ai nấy đều có biết Lý Thanh Vân, nhưng hắn vừa gầm lên đã làm kinh động cảnh sát đang hỏi công nhân bình thường ở bên cạnh, người này thường xuyên đi theo bên cạnh đồn trưởng Lưu Hướng Tiền, nhận ra Lý Thanh Vân, vội chạy tới.
“Lý Thanh Vân, cậu đã về? Đồn trưởng của bọn tôi và chuyên gia điều tra tội phạm trong huyện đến đang ở bên trong đấy, nếu như cậu muốn đi vào, tôi đi thông báo một tiếng. Thật ra cậu ấy cũng có ý tốt, là sợ cậu phá hủy manh mối phá án ở bên trong.” Cảnh sát nhân dân kia nói.
“Hả? Có trộm đến, không phải là vụ án trộm cướp sao? Sao lại còn có cả chuyên gia điều tra tội phạm chứ? Chẳng lẽ có người bị thương sao?” Lý Thanh Vân nóng nảy, trừng mắt, trên thân ẩn hiện một luồng sát khí bức người. Người đã từng giết người, khí thế trên thân không phải đùa giỡn, nghe nói đạo tặc giết người như ngóe, khẽ trừng mắt là có thể dọa người thường mềm nhũn chân.
Cảnh sát kia khẽ run lên, cảm thấy hơi kinh ngạc, không nghĩ tới một người trẻ tuổi hiền hòa như vậy, trên thân cũng có khí thế bức người như thế. Hắn chỉ vào dấu tay như của người ở trên cửa sắt lớn kia, nói: “Cậu nhìn xem này, trưởng ban Trương ở trong huyện nói đây là dùng tay ấn ra, nghe nói là do người giang hồ làm. Đây là một dấu ấn thị uy, trước kia anh ấy đã từng thấy, nơi từng có dấu ấn này, về sau đều xảy ra án giết người, hy vọng có thể phá án trước, tìm ra tội phạm ẩn nấp.”
Lý Thanh Vân nhíu mày lại, nghe được ba chữ người giang hồ từ trong miệng cảnh sát, cảm giác hơi buồn cười, nhưng nhìn thấy dấu tay người khắc rõ ràng ở chính giữa cửa cổng, hắn lại không thể cười ra nổi.
Lý Thanh Vân có sức lực đụng ngã cánh cổng này, lại chưa chắc có thể lưu lại dấu tay tương tự, hắn không hiểu một chưởng này có huyền diệu gì, gọi ông nội tới mới có thể biết rõ một chút.
Cảnh sát nhân dân này cùng tiến vào trong sân biệt thự với Lý Thanh Vân, Lý Thanh Vân thấy ba mẹ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trò chuyện với một cảnh sát. Phần lớn cảnh sát hắn đều không biết, hẳn là tới từ cục công an huyện, cầm một ít dụng cụ, đang bận rộn ở trong các căn phòng.
Lưu Hướng Tiền đi theo bên cạnh một cảnh sát trung niên, nghe hắn gọi là trưởng ban Trương, chắc là chuyên gia điều tra tội phạm ở trong miệng cảnh sát.
“Phúc Oa, sao con đã về? Không phải nói làm việc bên ngoài, cần vài ngày sao? Haizzz, trong nhà xảy ra chuyện, không nói cho con biết vì sợ con lo lắng. Được được, chúng ta lại không gây chuyện, sao có thể có người đến nhà gây sự chứ? Còn lưu lại dấu tay ở trên cửa nữa? Nhìn quá dọa người.” Trần Tú Chi thấy con trai về, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa, lại không dám lộn xộn, giống như sợ phá hư hiện trường phạm tội gì đó.
Lý Thừa Văn cũng đứng lên, giọng hơi khô ráp nói: “Ông nội con mới vừa tới, nói không có chuyện lớn gì, nói là nếu như sợ hãi thì cả nhà chúng ta chuyển đến nhà trúc, ở cùng một chỗ với ông.”
Lý Thanh Vân cười, nói mình không sợ hãi, chỉ muốn làm rõ đã xảy ra chuyện gì. Ở trên cửa gỗ của cửa chính biệt thự cũng có một dấu tay, Lý Thanh Vân nhìn xem, kích cỡ tương tự với dấu ở trên cánh cổng sắt kia, đù má, lưu lại một dấu tay ở trên cánh cửa gỗ lại càng khó, như này đơn thuần là khoe ra kỹ thuật.
Lý Thanh Vân âm thầm căm tức, quyết định đêm nay thả hai con trăn lớn ra, thằng khốn nào dám đến đây tỏ vẻ nữa, ăn tất luôn. Người giang hồ chó má gì chứ, mình lại không trêu chọc bọn họ, bọn họ dựa vào đâu tới cửa khoe khoang chứ?
Đồn trưởng đồn công an Lưu Hướng Tiền nghe được giọng nói của Lý Thanh Vân, nói một tiếng với trưởng ban Trương, hai người đi ra từ bên trong, chỉ vào gỗ lim xẻ tấm ở chính giữa phòng khách, nơi bình thường đặt lư hương linh tinh, ở chỗ dễ thấy, trên đó có cắm một thanh đao, trên đao nhỏ có cắm vào một tờ giấy, trên giấy có mấy chữ bằng máu: “Giao thứ không nên lấy ra đây! Không giao sẽ chết!”
“Lý Thanh Vân, lời này là có ý gì? Gần đây có phải cậu đã cầm thứ gì của người khác không vậy?” Lưu Hướng Tiền có quen thuộc với hắn, hỏi thẳng.