Lý Thanh Vân đâu thèm để ý đến uy hiếp nực cười của Trần Nhị Cẩu, đi cùng với em họ đến xung quanh xưởng da lông nhìn xem. Còn Hồ Đại Hải tiếp tục bắt chuyện với Tưởng Cần Cần, hiệu quả không tốt lắm, con gái người ta khi làm việc rất nghiêm túc, vốn không để ý đến hắn.
Tôn Đại Kỳ và bà Phó đã quay trở về y quán Xuân Thu, không đùa giỡn cùng với mấy người trẻ tuổi này. Nhưng Lý Thanh Vân tỏ vẻ, chờ hết bận rộn sẽ đến nhà ông nội thăm bọn họ.
Xưởng da lông ở phía Nam thị trấn nhỏ, hồ nhỏ về phía Tây là nơi xả nước thải, từ hồ nhỏ đi tiếp về hướng Tây chính là sông Tiên Đới nguồn nước quan trọng nhất của trấn Thanh Long. Hồ nước bị ô nhiễm này cách sông Tiên Đới chỉ có hơn một trăm mét, nếu như thẩm thấu xuống dưới đất, sông Tiên Đới chắc chắn cũng nhận ô nhiễm.
Hồ nước ở bên cạnh xả nước thải không hề nuôi cá, chịu ảnh hưởng là mấy ao cá ở bên cạnh, khi Lý Thanh Vân đi qua, nhìn thấy một bác trai đang vớt cá chết ở bờ ao, vừa vớt vừa lau nước mắt, vớt một lần, miệng lại mắng mấy câu gì đó.
Hồ nước xả nước thải trực tiếp đã sớm biến thành màu đen, còn nước trong mấy hồ bên cạnh ô nhiễm nhẹ hơn, màu nước hơi tối, con cá lần lượt lật bụng, không phải một phát chết sạch.
Lý Thanh Vân oán hận nói: “Trần Nhị Cẩu đồ nghiệp chướng này! Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nước thải ghê tởm đến như thế. Vì hoàn cảnh tự nhiên của trấn Thanh Long, anh cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Dương Ngọc Nô gật đầu, đồng ý nói: “Trần Nhị Cẩu thật sự đáng chết! Còn may, ý của trưởng trấn Ngô là đóng cửa xưởng da lông này, sau đó dùng số tiền phạt lớn, dùng toàn bộ tiền phạt để xử lý nước thải. Chờ báo cáo kiểm tra của công ty tụi em gửi qua đường bưu điện đến, có thể hành động. Nhiệm vụ xử lý nước thải ở trong vài hồ nước này, cũng có khả năng giao cho công ty tụi em, chỉ cần báo giá hợp lý.”
Lý Thanh Vân nói: “Thực lực của công ty bảo vệ môi trường Thanh Ngọc các em thật mạnh, có tiếng trong toàn tỉnh, trưởng trấn Ngô tìm các em toàn quyền xử lý việc này cũng rất bình thường. Gần đây anh rảnh rỗi không có việc gì, đến lúc đó kêu anh đi cùng, anh nhìn xem các em xử lý nước thải đã bị ô nhiễm như thế nào.”
Sau khi nói xong, hắn đột nhiên nghĩ đến, trong nước suối không gian của mình có mọc rất nhiều rong, bản thân chỗ rong này có tác dụng xử lý nước thải, nếu như nhổ trồng những rong này vào trong vài hồ nhỏ ở đây, không biết có tăng cao chất nước, thậm chí biến thành nước bình thường được không?
Dương Ngọc Nô nghe xong thật vui vẻ, nói đến lúc đó nhất định sẽ mời Lý Thanh Vân đến. Còn Tưởng Cần Cần ở bên cạnh cuối cùng không chịu đựng nổi bắt chuyện nhàm chán của Hồ Đại Hải nữa, kêu: “Lý Thanh Vân, ngày hôm qua không phải anh đã nói mời bọn em ăn cơm sao? Sắp đến giờ cơm trưa rồi, anh không thể lấp liếm!”
“Được, chuyện này dễ nói, nhà anh trồng nhiều rau dưa, hương vị cũng vô cùng ngon, hôm nay anh sẽ tự mình xuống bếp, để cho các em nếm thử tay nghề của anh.”
Nhắc đến ăn, Hồ Đại Hải lập tức tỉnh táo tinh thần, kêu lên: “Tôi muốn ăn cá, đặc biệt là cá nấu cải chua dì làm, vừa chua lại cay, đặc biệt đã ghiền. Còn có lươn, ba ba già, thịt lợn rừng, thịt rắn… Lần trước sau khi ăn cơm ở nhà cậu xong, ăn món khác vốn nuốt không trôi, tôi đói bụng suốt ba ngày mới bắt đầu ăn đồ ăn khác được.”
“…” Lý Thanh Vân hết chỗ nói, nói như kiểu đồ ăn nhà mình có thả xác thuốc phiện không bằng.
Còn Tưởng Cần Cần và Dương Ngọc Nô lại không tin, gắt giọng: “Có khoa trương đến như vậy sao? Nhìn anh thèm thành cái gì kìa? Hình thể béo như vậy, nhất định là ăn làm ra. Anh còn không giảm béo, về sau sao được?”
“Chỉ cần vợ tương lai của anh không ghét bỏ, quan tâm làm gì.” Hồ Đại Hải lòng dạ rộng lớn thân thể béo mập, thuận miệng đáp lại.
“Vợ tương lai của anh thật đáng thương!” Nói xong, hai cô gái cười ha ha, cười đến hai người đàn ông không hiểu ra làm sao.
Lái xe về đến nhà, mất một chút công sức, bởi vì đã bắt đầu sửa đường, khi mở rộng đường núi, sẽ sinh ra rất nhiều tảng đá, dừng xe vài lần, kêu người chuyển những tảng đá chặn đường mới đi qua được.
Sau khi về nhà, Lý Thanh Vân thả hải đông thanh ở chỗ không có người ra, kêu nó đi bắt thỏ hoang gà rừng. Tốc độ của hải đông thanh cực nhanh, Lý Thanh Vân còn chưa chuẩn bị xong rau dưa, một con thỏ hoang một con gà rừng ba con rắn độc đã được nó mang về, ném ở dưới chân Lý Thanh Vân.
Cá thì bắt từ trong tiểu không gian ra, rau dưa cũng như vậy, do đó một bữa cơm này cực kỳ khó có được, cho dù Lý Thanh Vân không khéo tay lắm, cũng thèm mọi người ăn đến đầu lưỡi đều sắp nuốt vào trong bụng, gió cuốn mây tan, ăn sạch tất cả thức ăn ở trên bàn, không dư thừa chút nào.
Sau khi ăn xong, Lý Thanh Vân kêu mọi người tự do giết thời gian, còn Dương Ngọc Nô vô cùng hiền lành rửa hết mâm bát. Hồ Đại Hải phát triển thần kinh nào đó, tiếp tục dây dưa Tưởng Cần Cần, làm phiền con gái người ta đến trợn mắt nhìn thẳng.
Lý Thanh Vân cười thầm, tranh thủ mở máy tính ra, cắm usb 3G vào, chuẩn bị lên mạng một chút. Vừa mở công cụ chat QQ lên, đã bị vô số tin nhắn bắn ra đến gần như chết máy. Lâu rồi không lên mạng, bạn học, đồng nghiệp trước kia đều gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình, còn có người nói di động của hắn không gọi được, sẽ không phải vì tình tự sát đấy chứ?
Lý Thanh Vân đọc từng tin nhắn, cảm thấy có tin nào cần trả lời thì cũng tường tận đáp lại vài câu. Nhưng có một tin nhắn được gửi từ người lạ đã thu hút sự chú ý của hắn, tin nhắn ghi “Cảm thấy có hứng thú với cá hoang dại”. Tin nhắn tương tự vậy có mấy cái, đều là người lạ này gửi.
Lý Thanh Vân vỗ đầu, nhớ tới trước khi vào núi đã từng đăng vài tin tức lên trên diễn đàn thủy sản, đề cử cá hoang dại của trấn Thanh Long với thương nhân bên ngoài, sau khi đăng lên, vừa bận rộn đã quên mất chuyện này, không nghĩ tới thật sự có người nhắn lại cho mình.
Lý Thanh Vân chấp nhận tin nhắn của người này, sau đó trả lời hắn: “Ông chủ này, xin lỗi nhé, bởi vì trong nhà có việc, hiện giờ mới lên mạng. Chất lượng của cá bảo đảm khiến anh hài lòng, không biết khi nào anh có rảnh rỗi, hoan nghênh khảo sát, nếm thử tại chỗ.”
Sau khi nói xong, Lý Thanh Vân lại nhắn cả số điện thoại di động, kêu hắn rảnh rỗi thì gọi cho mình, tiện liên lạc.
Trả lời tin nhắn xong, lại có rất nhiều bạn đang online nhắn lại, Lý Thanh Vân chọn vài tin nhắn trọng điểm trả lời, rồi tắt chế độ online. Thời gian có hạn, hắn không muốn lãng phí một chút thời gian buổi trưa ở trên tán gẫu trên mạng.
Thuận tay post vài tấm hình phong cảnh đã chụp hôm trước khi vào núi lên album ảnh cá nhân của mình, chuẩn bị chọn vài tấm đẹp nhất, tìm mấy diễn đàn du lịch khá nổi danh, để làm tuyên truyền cho phong cảnh quê hương mình.
Đúng lúc này, avatar của người mua cá kia sáng lên, tên trên mạng của hắn là Ngư Ông, tin nhắn đáp lại cũng gửi tới.
“Còn đó không? Ngày mai tôi có rảnh, có thể đi đến trấn Thanh Long. Anh nói vị trí cụ thể, tôi trực tiếp lái xe đến.” Ngư Ông trả lời.
Lý Thanh Vân kịp thời nói: “Có, ngày mai tôi ở nhà. Tôi ở Lý gia trại trấn Thanh Long, nếu như anh không biết đi đến như thế nào, có thể đến cửa hàng ở trên thị trấn hỏi. Đúng rồi, anh đi từ đâu đến? Mua cá hoang dại để buôn bán hay để dùng trong nhà hàng của mình vậy?”
Ngư Ông nói: “Tôi ở huyện thành, mở một nhà hàng tên là Xuyên Phủ Ngư Vương, mới vừa khai trương không lâu, không biết anh đã nghe nói đến chưa? Có lẽ anh không biết nhà hàng của tôi, nhưng mà tôi vô cùng quen thuộc với trấn Thanh Long các anh, cá trong sông Tiên Đới ăn ngon nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây, đáng tiếc quốc gia quản rất nghiêm, chỉ có thể thả câu, không thể thả lưới.”
“Trên thị trấn cũng có người vụng trộm thả lưới, nhưng không dám bắt nhiều, bị bắt sẽ bị phạt tiền.” Lý Thanh Vân cười nói: “Nhưng mà cá của nhà tôi được nuôi thả ở trong hồ nước, hương vị tuyệt đối không kém hơn cá của sông Tiên Đới, ăn thử rồi anh sẽ biết.”
“Được, ngày mai chúng ta gặp mặt lại bàn kỹ hơn.” Nói xong, Ngư Ông logout, hình đại diện thành tối.
Lý Thanh Vân post mấy bức hình phong cảnh trấn Thanh Long đẹp nhất lên blog, sau đó chuẩn bị lên trang web của hiệp hội Dương Thông Đầu, dựa theo hướng dẫn của Michelle, đăng ký một hội viên tạm thời.
Mới vừa vào website, chỉ thấy Hồ Đại Hải nhận một cú điện thoại, vẻ mặt lập tức trở nên khẩn trương, chạy tới từ biệt Lý Thanh Vân, nói trong nhà có việc gấp, cần hắn lập tức quay về để xử lý.
Lý Thanh Vân thấy hắn không định nói rõ, cũng không chậm trễ thời gian của hắn, đưa hắn lên xe, dặn dò: “Người anh em, đi đường cẩn thận chút, thật sự có chuyện gì không giải quyết được nhất định phải nói với tôi, cho dù tôi không có năng lực giải quyết, nhưng ít ra cũng là một đối tượng dốc bầu tâm sự rất tốt.”
“Được rồi, tôi biết rồi, sau này điện thoại liên lạc.” Hồ Đại Hải nói xong, khởi động ô tô, lao ra như bay.
“May mà giữa trưa không cho cậu ấy uống rượu, bằng không thật sự không yên tâm để cho cậu ấy lái xe về nhà.” Lý Thanh Vân thầm nhủ một câu, nhắc đến rượu, đột nhiên nhớ ra còn chưa nói chuyện với ông năm, kêu ông đưa rượu cho công trường xây nhà.
Ban ngày công nhân xây dựng không thể uống rượu, sợ gặp sự cố, nhưng buổi tối không có việc gì, rượu là thứ tốt không thể thiếu. Rượu khác khó nói, nhưng rượu tự ủ cấp bậc thấp vẫn có thể bao đủ.
Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần không định rời đi, Lý Thanh Vân đành phải mang theo các nàng cùng đến nhà ông năm ở trong thôn.
Người rảnh rỗi trong thôn nhìn thấy Lý Thanh Vân dẫn theo hai cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, lập tức lắm miệng đùa giỡn, nói Lý Thanh Vân có phúc khí, cô gái xinh như tiên nữ đều có thể tìm tới, chờ kết hôn, còn không phải tức chết Đường Nguyệt Liên có mắt không tròng sao!
Được đấy, những bà cô bà thím này đều có tinh thần bát quái hừng hực, không thể trêu vào được, Lý Thanh Vân mang theo hai cô gái cười toe toét, giống như trốn xông vào nhà ông năm, mấy con chó canh lều rượu sủa lên gâu gâu.
“Ông năm, mọi người đang bận ạ?” Vừa vào cửa, chỉ thấy người một nhà ông năm đang ở trong lều rắc men rượu cao lương đã chưng. Men rượu này do tự ông năm làm ra, có bí phương độc đáo do ông nghiên cứu cả đời ra ở trong đó, cũng là cam kết của mùi rượu cực phẩm.
“Là Phúc Oa hả, ha ha, mau vào trong nhà ngồi. Ủa, còn mang theo hai cô bé xinh xắn này nữa? Các cô ấy là…?” Người một nhà ông năm cực kỳ khách khí với Lý Thanh Vân, vô cùng nhiệt tình, nhưng khi nhìn thấy hai cô bé xinh xắn đi đằng sau hắn, lập tức ngây ngẩn cả người.
Lý Thanh Vân bó tay, chỉ đành phải giới thiệu từng người, sớm biết phiền toái như vậy đã không mang theo các nàng đi ra ngoài.
Vào trong nhà nói chuyện một lúc, Lý Thanh Vân nói rõ ý đồ đến đây, trước cơm chiều, kêu anh họ mang mấy can nhựa rượu loại kém đến chỗ xây nhà ở Nam địa, không chậm trễ công nhân ăn cơm uống rượu buổi tối là được.
Ông năm là người tính tình nôn nóng, khoát tay chặn lại, nói thẳng với cháu nội: “Còn chờ cơm chiều cái gì, Hổ Tử à, nhanh mang rượu đến nhà Phúc Oa đi. Đi nhanh về nhanh, trở về còn phải làm việc, gần đây nhà mình không có ngày nào không làm đêm, lại tích trữ mấy ngàn ký rượu, còn cần làm phiền Phúc Oa hỗ trợ liên hệ với ông chủ lớn ở trong thành phố, mình đựng vào trong bình trước, đừng chậm trễ công việc của ông chủ trong thành phố.”
Lý Thanh Vân vui vẻ trong lòng, bật thốt lên: “Hả? Cháu cũng đang định nói chuyện này, rượu kia tiêu thụ trong thành phố không tệ, người ta tiếp tục cần hàng. Đúng rồi, hiện giờ ông tích trữ được bao nhiêu rượu vậy ạ? Có được hai ngàn năm trăm ký không?”