Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 361-362: Chương 361


Hũ Phật nhảy tường kia không chỉ chinh phục được dạ dày của Tĩnh Vương phi mà con thuyết phục được cả hai đầu bếp kia nữa.

Hai đầu bếp trong phủ Tĩnh vương, một người xuất thân từ Tương gia - thế gia nấu ăn nổi danh ở Giang Nam, trong lịch sử Tương gia đã xuất hiện tám đầu bếp nổi danh thiên hạ.

Công thức nấu ăn và cách nấu của bọn họ truyền xuống từng đời, hơn nữa chỉ truyền cho dòng chính.Thời chiến loạn, Tĩnh Vương đã từng cứu gia chủ Tương gia, cho nên để điều dưỡng sức khỏe cho Tĩnh Vương phi, ông ấy đã tự mình đến Tương gia mời một đầu bếp về.

Đầu bếp Tương có tay nghề chỉ xếp sau gia chủ Tương gia đã được phái đến phủ Tĩnh vương để báo ân.Người còn lại chính là Hoàng ngự trù am hiểu dùng thuốc nhất trong cung, ông ấy từng là người được Thái Thượng hoàng khâm điểm ngự dụng.

Lúc Thái Thượng hoàng còn chưa thoái vị, nghe nói Tĩnh Vương phi sức khỏe yếu ớt, cần phải điều dưỡng trong thời gian dài nên đã phái Hoàng ngự trù đến phủ Tĩnh Vương, đặc biệt phụ trách việc phối thuốc của Vương phi.

Có thể nói, nếu như không có Hoàng ngự trù thì thân thể yếu ớt của Tĩnh Vương phi còn chưa chống đỡ đến lúc gặp được Dư Tiểu Thảo thì đã về cõi Phật rồi!Đầu bếp và ngự trù thanh danh hiển hách như vậy lại bị tài nấu nướng của một tiểu cô nương tầm mười tuổi thuyết phục, nói ra có khi chẳng ai tin.Hiện tại Dư Tiểu Thảo hoàn toàn không biết mấy chuyện này.

Nàng đang nghiêm túc sửa lại công thức nấu món Phật nhảy tường, chuẩn bị bán giá cao cho Chu tam thiếu! Món vịt quế hoa của Trân Tu Lâu đã dần giảm nhiệt rồi, nên tung ra một món ăn mới giữ nhiệt cho lâu mới phải! “Phật nhảy tường” chính là một món ăn xứng tầm!Tại sao lại bán giá cao cho Trân Tu Lâu? Nguyên liệu nấu món Phật nhảy tường đều là những nguyên liệu quý giá, giá vốn đã cao, nên người mua nó không giàu cũng sang.

Mà những người đó đều không thiếu tiền nên Trân Tu Lâu vừa kiếm được tiền lại vừa nâng cao được danh tiếng, còn có thể kết bạn được với vài người có tiền nữa, hời lắm đấy! Dù có bán giá cao hơn nữa thì cũng xứng đáng thôi!Ngày thứ hai sau khi nghiên cứu thành công Phật nhảy tường, Dương Quận vương đã đặt một nhã gian ở Trân Tu Lâu để chúc mừng Tiểu Thạch Đầu thi đỗ Tú tài.


Bữa tiệc không những mời viện trưởng Viên của thư viện Vinh Hiên mà còn mời cả tiên sinh dạy học của Tiểu Thạch Đầu nữa.

Không biết Triệu huyện lệnh nghe được tin tức từ đâu mà cũng chuẩn bị quà đến góp vui.

Dư gia trừ nhân vật chính là Tiểu Thạch Đầu ra còn có Dư Hải và Dư Tiểu Thảo.Khó khăn lắm mới thuyết phục được Dư lão đầu đến tham gia nhưng ông ấy vừa đến Trân Tu Lâu thì nghe tin Viện trưởng thư viện và Huyện lão thái gia cũng đến, Dư lão đầu cả đời chưa qua lại với quan gia bao giờ lập tức cảm thấy kinh sợ, trốn vào nhà của Dư gia ở thị trấn, ai nói gì cũng không chịu ra.

Nhưng ngoài người Dư gia, không có ai biết được khúc nhạc dạo này.Tiểu Thạch Đầu còn cảm thấy hơi ngại, vốn chỉ muốn cả nhà quây quần chúc mừng ăn bữa cơm mà thôi, sao tự nhiên lại có nhiều người không liên quan đến như vậy? Cậu bé giống như một tiểu đại nhân khách khí nói: “Chỉ là thi đỗ Tú tài mà thôi, cũng đâu phải Trạng nguyên, không đáng ăn mừng đâu”!Triệu huyện lệnh góp vui nói: “Ngươi quá khiêm tốn rồi, cả trấn Đường Cổ chỉ có hai Lẫm sinh, ngươi là một trong hai đấy.

Hơn nữa ngươi còn là Tú tài trẻ tuổi nhất trong đợt thi lần này.

Nghe nói Học chính đại nhân của rất coi trọng ngươi, còn tự mình chấm bài của ngươi nữa!”Viện trưởng Viên cũng rất hài lòng với biểu hiện và thành tích của Tiểu Thạch Đầu.

Tính ra cậu bé mới đi học được ba năm, nếu như không phải thiên phú tốt, gần như đã đạt đến cảnh giới gặp qua là không quên, khả năng lý giải cũng vô cùng tốt, nếu như là đứa trẻ khác thì có thể nhận diện được mặt chữ đã không tệ rồi, cậu bé lại còn muốn thi Huyện!Thầy của Tiểu Thạch Đầu đánh giá cậu bé có thể miễn cưỡng thi đỗ đã là may mắn lắm rồi, ai ngờ cậu bé đi con đường này vô cùng thuận lợi, thông qua thi Huyện, thi Phủ, thi Đình một cách dễ dàng, đạt được danh hiệu Tú tài, còn là một trong những người đứng đầu, đi đỗ Lẫm sinh.

Đương nhiên là ngoài thiên phú kinh người của Tiểu Thạch Đầu ra thì không thể thiếu sự dốc lòng dạy dỗ của viện trưởng Viên.Bọn họ không biết là chỉ số thông mình vốn có của Tiểu Thạch Đầu chỉ cao hơn chú Dư Ba của cậu bé một chút.

Nói cách khác, dù cậu bé học hành cực khổ cả đời thì cùng lắm chỉ vào được bảng danh sách Tú tài mà thôi.Nhưng mà có biến số Dư Tiểu Thảo này thì cái không thể cũng thành có thể.


Từ lúc Tiểu Thạch Đầu năm tuổi đến nay, ăn uống đều dùng nước linh thạch.

Đối với người trưởng thành thì nước linh thạch cùng lắm chỉ có tác dụng cường thân kiện thể, chữa vết thương ẩn gì đó thôi.

Nhưng mà đối với trẻ con mà nói thì lại có tác dụng thúc đẩy tư duy và tăng cường trí não.Người bình thường não bộ chỉ vận dụng được khoảng 3-5%, dù là thiên tài lớn như Einstein cũng chỉ có thể vận dụng khoảng 10%.

Trong lúc vô tình Tiểu Thạch Đầu đã vượt qua tài năng của nhà khoa học vĩ đại đời sau này.

Cậu bé không chỉ có trí nhớ vô cùng tốt mà năng lực lý giải cũng rất mạnh.

Lại có thêm quyết tâm chăm chỉ cố gắng, có thể đóng góp cho gia đình như Nhị tỷ nên thành tích của cậu bé không tốt mới là lạ đó!Viện trưởng Viên đã coi Tiểu Thạch Đầu như đệ tử quan môn của mình thì lại không khen cậu bé như những người khác mà lý trí nói: “Dư Phàm nói đúng, chẳng qua chỉ là thi đỗ Tú tài thôi, là bước chân đầu tiên trong chặng đường dài, không nên kiêu ngạo, tạo ra kết cục như “Thương Trọng Vĩnh”.

Dư Phàm, phải luôn nhìn về phía trước, chăm chỉ học hành, đồng thời phải phóng tầm mắt của mình ra xa hơn, không nên giới hạn mọi thứ trong sách vở.

Sang năm lão phu sẽ đến Giang Nam giảng bài, con theo ta đến đó đi!”Tiểu Thạch Đầu nghe thấy vậy thì trong lòng vô cùng kích động.

Giang Nam là nơi rất nhiều văn nhân mặc khách dừng chân, đó là nơi khởi nguồn của rất nhiều trường phái văn học trong lịch sử, mang đậm hơi thở nhân văn.

Nghe nói, dù là lão nông trồng trọt ngoài ruộng cũng có thể ngâm được mấy bài thơ ngắn.Hàng năm, viện trưởng Viên đều nhận lời đến mấy học viện, thư viện nổi tiếng ở Giang Nam để giảng bài.

Có thể đi theo ông, bất cứ lúc nào cũng có nghe ông dạy bảo, chỉ có đệ tử chân truyền của ông mới có vinh dự này.Tuy hai năm này, viện trưởng Viên hết mực quan tâm Tiểu Thạch Đầu, thường khai tiểu táo cho cậu bé nhưng cho đến bây giờ cậu bé cũng không dám vọng tưởng mình có thể trở thành đệ tử chân truyền của viện trưởng Viên.

Đệ tử chân truyền của viện trưởng đại nhân, hoặc là là đại nho nổi danh một phương, hoặc là danh thần trị quốc của triều đình, tiền đồ vô cùng xán lạn.Dư Tiểu Thảo bưng Phật nhảy tường đang tỏa hương thơm bốn phía bước vào, thấy dáng vẻ ngây ngô sửng sốt của em trai mình thì vội đặt hũ Phật nhảy tường xuống, vỗ nhẹ gáy cậu bé nói: “Vui đến phát ngốc rồi à? Còn không mau dập đầu nhận thầy đi!”Thầy giáo của Tiểu Thạch Đầu cũng góp vui nói: “Đúng lúc bây giờ có rượu có trà, hoàn thành luôn nghi thức bái sư đi!”Tâm tư của viện trường Viên đã bị Phật nhảy tường hấp dẫn mất rồi, mơ mơ hồ hồ nhận trà bái sư của Tiểu Thạch Đầu, hoàn thành nghi thức theo cách đơn giản nhất.

Chờ sau khi tiệc rượu kết thúc, ông mới nhận ra mình đã nhận một tiểu đệ tử chưa đến chín tuổi, còn nhỏ hơn tất cả các cháu trai của ông nữa.Lần cuối viện trưởng Viên nhận đệ tử đã là hơn hai mươi năm về trước.

Tất cả đệ tử của ông và cả chính ông cũng cho rằng đời này sẽ không nhận thêm đệ tử chân truyền nào nữa.

Dẫn Tiểu Thạch Đầu theo giảng bài cũng chỉ là yêu tài, không muốn lãng phí thiên phú của cậu bé mà thôi.

Ai ngờ rằng sau một bữa cơm ông lại mơ mơ hồ hồ nhận một đệ tử nhỏ tuổi.

Ôi! Đồ ăn ngon hại người mà!Nhưng mà món Phật nhảy tường kia thực sự quá ngon, viện trưởng Viên tự nhận là đã ăn tất cả đồ ăn ngon trong Đại Minh cũng bị món ăn này thuyết phục.Người vui nhất ngoài Tiểu Thạch Đầu ra còn có cả Dư Tiểu Thảo nữa.


Sau khi được Dương Quận vương giải thích, nàng nhận ra em trai nàng có thể nhận viện trưởng Viên làm thầy, trở thành đệ tử quan môn của ông là một chuyện may mắn nhường nào.

Có thể nói, chỉ cần Tiểu Thạch Đầu không phải gỗ mục thì tương lai của cậu bé nhất định là một bước lên mây.

Không những có tài nguyên học tập tốt nhất mà còn có nhiều sư huynh có thành tựu xuất sắc nữa, tương lai những người này đều trở thành mạng giao thiệp của cậu bé! Tương lai, Dư gia có người làm quan có thể chắc chắn trăm phần trăm rồi!“Ha ha! Tiểu Quận vương, cũng nhờ công người tổ chức bàn tiệc này đó! Không biết phải cảm ơn ngươi thế nào nữa!” Dư Tiểu Thảo thật lòng cám ơn hắn, ánh mắt sáng ngời, long lanh như dòng nước mùa thu.Chu Tuấn Dương bị đôi mắt xinh đẹp đó làm cho tim đập thình thịch, không nhịn được dời tầm mắt.

Từ trước đến nay, hắn không biết ánh mắt của một người có thể trong veo sáng ngời đến như vậy, giống như loại phỉ thúy thượng hạng đẹp đẽ nhất, không chút tỳ vết, giống như có thể chiếu sâu tận tâm hồn con người, thanh lọc tất cả dơ bẩn.“Khụ...!Vậy, ngươi cảm ơn gia thế nào đây?” Trong lòng Chu Tuấn Dương cũng cảm thấy vui cho Tiểu Thạch Đầu.

Có Tiểu Thạch Đầu ở đây, tương lai trên triều nhất định có một vị trí của Dư gia rồi.Dư Tiểu Thảo cười híp mắt giống như vầng trăng lưỡi liềm nhỏ cong cong: “Ngày nào ta cũng nấu Phật nhảy tường cho ngươi ăn có được không?”“Ngày nào cũng ăn? Dù có ngon đến mấy cũng ngấy thôi!” Chu Tuấn Dương bày tỏ không hài lòng với món quà cảm ơn này.Dư Tiểu Thảo nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, nàng có chút chán nản phát hiện, ở trước mặt con trai út của phủ Tĩnh vương, tiểu Quận vương mà Hoàng thượng xem trọng, đúng là nàng không có món quà cảm ơn nào có thể khiến hắn thỏa mãn được.Chu Tuấn Dương thấy dáng vẻ cắn đầu ngón tay suy nghĩ của nàng như con mèo nhỏ bị dây len quấn đến vướng víu, vẻ mặt mơ hồ.

Hắn lặng lẽ cười cười, vỗ đầu nhỏ của nàng nói: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, gia đại phát từ bi, cho ngươi ghi nợ đó.”Dư Tiểu Thảo ghét nhất là thiếu nợ người khác, vẻ mặt không hài lòng nói: “Tiểu Quận vương, ngươi muốn cái gì nhất.

Chỉ cần ta có thể làm được!”Dương Quận vương tỏ ra kiêu ngạo nói: “Ngươi chủ động đưa, lại mở miệng hỏi ta muốn gì, còn có thể thế à? Không có thành ý gì hết!” Hắn nói xong thì nhanh chóng rời khỏiDư Tiểu Thảo giống như một cái đuôi nhỏ theo phía sau hắn, không ngừng nói: “Ngươi nói ta biết đi! Cái gì ngươi cũng không thiếu, ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi, thực sự không biết ngươi muốn gì!”Chu Tuấn Dương nghe ra trong giọng nói trong trẻo của nàng ẩn chứa vẻ làm nũng, trong lòng giống như bị mèo nhỏ cào, hơi ngứa một chút.

Hắn đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn tiểu nha đầu còn chưa cao đến nách mình.Dư Tiểu Thảo không nghĩ đến việc hắn đột nhiên dừng lại nên vẫn cắm đầu đi về phía trước, trong lòng không ngừng mắng chửi: Chân dài thì giỏi lắm à, đi nhanh thế làm gì!“A ui!” Kết quả thì bi kịch rồi, tiểu nha đầu chui vào trong lồng ngực hắn, sống mũi đụng vào cơ bụng rắn chắc của hắn, đau đến mức rớt nước måt.“Ngươi dừng lại cũng không báo trước một tiếng, sống mũi bị đụng đau lắm đó!” Dư Tiểu Thảo lau nước mắt tố cáo.

Vốn dĩ mũi cũng đã không được cao rồi, nếu như bị đụng nhiều thêm nữa, vậy không phải là cả đời này nàng chỉ có thể mang cái mũi tẹt gặp người khác sao?.

Chương 362:

Trong khoảnh khắc cơ thể nhỏ nhắn mềm mại tiến vào trong lồng ngực, tim Chu Tuấn Dương gần như ngừng đập, rồi lại đập điên cuồng. Loại cảm giác xa lạ này khiến hắn có chút ngỡ ngàng - không lẽ cơ thể hắn có vấn đề gì? Chờ lát nữa trở về biệt viện để thái y khám xem sao vậy.


Chu Tuấn Dương vừa cúi đầu liền nhìn thấy một đôi mắt to ngập nước, như một dòng suối đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, sáng trong như băng tuyết thuần khiết trên núi cao. Chu Tuấn Dương lại cảm nhận được nhịp đập loạn xạ của trái tim mình. Tiểu nha đầu này có một đôi mắt biết nói, tỏa sáng dưới hàng lông mi dài giống như tiểu yêu tinh nghịch ngợm vậy, mỗi lần nháy mắt là một lần truyền tải những cảm xúc khác nhau, đôi khi còn lóe lên những ý xấu đáng yêu nữa. Đúng là khiến người khác yêu ghét đan xen mà.


Chu Tuấn Dương lặng lẽ hít một hơi thật sâu, nhìn chóp mũi hồng hồng của nàng, giọng nói vừa mang chút trách móc vừa ẩn chứa đau lòng nói: “Đi bộ cũng không chú ý, cũng may là đụng vào ta, nếu như đụng vào núi đá hay đại thụ thì không chừng ngươi đã hỏng mặt rồi đó... Vốn đã không xinh đẹp rồi, nếu như còn bị hỏng mặt thì sao mà nhìn nổi nữa?”


Dư Tiểu Thảo tức anh ách! Nếu như không phải ngươi dừng lại đột ngột thì sao ta lại đụng phải ngươi chứ? Nói ta không đẹp, hừ! Ngươi cho là tất cả mọi người đều có khuôn mặt yêu nghiệt trêu hoa ghẹo nguyệt như ngươi sao? Bản cô nương có chỗ nào không đẹp? Bản cô nương là thiếu nữ xinh đẹp vô cùng đáng yêu đó!


Dư Tiểu Thảo cảm thấy rất hài lòng với khuôn mặt hiện tại của mình. Làn da mịn màng trắng nõn nà, đôi mắt to tròn tinh nghịch, lông mi dài, miệng mũi xinh xắn. So với làn da rám nắng và vẻ ngoài tầm thường ở kiếp trước thì hiện tại tốt hơn nhiều. Bây giờ nàng còn nhỏ, còn chưa dậy thì đâu. Con gái mười tám tuổi sẽ thay đổi rất lớn, tương lai bản cô nương nhất định sẽ khiến ngươi kinh ngạc! Dư Tiểu Thảo không biết thế nào là khiêm tốn và xấu hổ, thầm suy nghĩ.


Nhìn dáng vẻ đột nhiên chuyển từ thở phì phò sang sờ mặt cười thầm của tiểu nha đầu, Chu Tuấn Dương cảm thán: Lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển, không làm sao đoán biết được!


Hắn suy nghĩ một lát rồi tiếp tục đề tài vừa nãy: “Tiểu Thảo, vừa nãy ngươi nói muốn cảm ơn ta phải không? Không phải lời nói nông nổi nhất thời chỉ nói thế thôi đấy chứ?”




“Bản cô nương nói là làm, nói muốn cảm ơn thì nhất định sẽ làm được. Nói đi, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần trong khả năng của ta là được!” Dư Tiểu Thảo nhớ đến tiểu Quận vương đã vô tình thúc đẩy việc em trai trở thành đệ tử quan môn của Viên đại nho, lòng cô vui đến nổi bong bóng.


Mắt phượng của Chu Tuấn Dương khẽ chuyển, mặt đầy ý cười nói: “Ngươi biết đấy, gia không thiếu cái gì, cũng không đặc biệt muốn cái gì. Hay là... Thế này đi, người đồng ý với ta một chuyện coi như quà cảm ơn, được không?”


“Chuyện gì? Đừng quá khó nhé, năng lực của ta có hạn!” Dư Tiểu Thảo thầm nghĩ, ngươi đường đường là tiểu Quận vương còn có chuyện không thể giải quyết được, một nha đầu nông thôn như ta có thể làm gì? Khó quá thì đừng tìm ta.


Nụ cười của Chu Tuấn Dương có chút gian xảo: “Chuyện gì à? Hiện giờ gia còn chưa nghĩ ra! Cho ngươi ghi nợ trước đó, chờ ta nghĩ ra sẽ nói với ngươi!”


Dư Tiểu Thảo cảm thấy sau lưng tiểu Quận vương lúc này xuất hiện bóng hồ ly mờ ảo, nàng nhướng mày, xoa xoa chóp mũi vẫn còn đau, nhắc lại một lần nữa: “Phải là chuyện trong khả năng của ta đó, nếu như ta không làm được thì đừng trách ta không nhận nhé!”




Chu Tuấn Dương nhìn chằm chằm tiểu nha đầu có chút ranh mãnh này, đột nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay thật tốt, ánh mặt trời rực rỡ ấm áp, gió mát hiu hiu thổi, ngay cả cây cỏ khô héo cũng có sức sống hơn hôm qua. Dương Quận vương tâm trạng rất tốt: “Yên tâm đi! Ngươi nhất định có thể làm được!”


Dư Tiểu Thảo cũng không để chuyện này ở trong lòng, cảm thấy thứ hắn nói có lẽ chỉ là vài món ăn ngon thôi. Phật nhảy tường nàng còn nấu được thì còn món gì nàng không nấu được chứ? Lúc này nàng cũng không ý thức được nàng đã không cẩn thận đồng ý bán luôn mình đi rồi...


Chu Tuấn Dương trở về biệt viện với tâm trạng rất tốt. Tĩnh Vương phi đang chăm sóc hoa cỏ trong vườn hoa nhận ra tâm trạng tốt của con trai út thì đặt bình tưới nước trong tay xuống, nở nụ cười dịu dàng: “Dương Nhi, gặp được chuyện tốt gì à mà vui thế?”


Chu Tuấn Dương đi đến bên cạnh mẫu phi nhận lấy bình tưới nước trong tay bà ấy, mỉm cười nói chuyện xảy ra hôm nay với bà ấy. Tĩnh Vương phi trợn tròn mắt, có chút mất hứng nói: “Cái gì? Hôm nay mọi người ăn Phật nhảy tường, sao lại không mời mẫu phi? Ta cũng rất thích đứa nhỏ Tiểu Thạch Đầu đó, muốn chúc mừng nó thi đỗ Tú tài. Con đó, sao buổi sáng đi ra ngoài không nói với mẫu phi một tiếng?”


Chu Tuấn Dương thầm khinh thường trong lòng, hắn thầm nghĩ: Mẫu phi, vì Phật nhảy tường, người nói gì cũng hay! Người đã gặp Tiểu Thạch Đầu được mấy lần? Người Dư gia, ngoài Tiểu Thảo ra người gần như không biết ai mà? Người là Tĩnh Vương phi, vì một món ăn mà xuất đầu lộ diện, nếu như phụ vương biết được không đánh gãy chân con mới là lạ đó!


Tuy triều đại này đề cao địa vị của nữ tử, nhưng những nhà giàu quyền quý đó vẫn tuân theo quy củ cũ, lúc đãi khách, đàn ông và đàn bà tách ra, lúc nữ chủ nhân chiêu đãi khách cần cách một cái bình phong... Tiệc rượu hôm nay phần lớn đều là nam đó? Dĩ nhiên là trừ cọng giá đỗ chưa trưởng thành Dư Tiểu Thảo kia.


Nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu thông minh của Dư Tiểu Thảo, tim hắn lại đập nhanh mấy cái. Hắn giơ tay che tim, suy nghĩ xem có phải trước đây bị thương ở ngực trái nên giờ để lại vết thương ẩn không?


“Sao thế?” Tĩnh Vương phi thấy con trai út đột nhiên dừng động tác trên tay nhíu chặt mày, lấy tay che ngực, vẻ mặt đầy nghiêm trọng thì lo lắng hỏi.


Chu Tuấn Dương không muốn mẫu phi lo lắng nên vội khôi phục bình tĩnh, cười trấn an bà ấy: “Mẫu phi, con không sao... Hôm nay nhiều người, trừ viện trưởng thư viện và tiên sinh của Tiểu Thạch Đầu ra thì Triệu huyện lệnh cũng đến. Một hũ Phật nhảy tường, mình viện trưởng Viên ăn hết một nửa, con cũng chưa được ăn nữa. Đợi mấy ngày nữa phụ vương đến đây thì bảo Tiểu Thảo nấu cho chúng ta một hũ, cả nhà chúng ta cùng ăn vui vẻ !”


Nhắc đến ăn, sự chú ý của Tĩnh Vương phi quả nhiên đã bị dời đi thành công, bà ấy cười gật đầu nói: “Phật nhảy tường món mặn mà không ngấy, phụ vương con nhất định sẽ thích. Con nói xem, sao nha đầu Tiểu Thảo này lại tài giỏi như vậy, tài nấu nướng của con bé khiến cả hai đầu bếp nổi danh của chúng ta phục sát đất, lại còn biết chăm sóc hoa cỏ nữa. Lần trước chậu Thập Bát Học Sĩ của ta sắp chết cũng là nhờ con bé cứu sống, năm nay nở hoa càng đẹp hơn... Tương lai không biết ai có phúc như vậy có thể cưới được nha đầu Tiểu Thảo này.”


Nghĩ đến tiểu nha đầu tinh quái đó trùm khăn che đầu đỏ vì người khác, Chu Tuấn Dương không tự chủ được nhăn mày, suy nghĩ bạo ngược muốn hủy diệt tất cả mọi thứ bỗng dưng trỗi dậy. Hắn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, không để những cảm xúc xấu đoạt lấy lý trí hắn.


Chứng nóng nảy của hắn đã lâu không phát tác, sao bây giờ lại đột nhiên trỗi dậy rồi? Không được, tuyệt đối không được! Nơi này gần thôn Đông Sơn như vậy, hắn nhập ma mất hết lý trí có khi nào sẽ lại phá nhà của nàng, khiến người thân của nàng bị thương không đây.





Ngay lúc lòng hắn hoàn toàn bị bóng tối bao phủ thì đôi mắt sáng trong ấm áp như ánh nắng mặt trời kia bỗng nhiên xuất hiện trong lòng hắn, giống như một ngọn đèn lóe sáng giữa đêm đen, tuy yếu ớt nhưng vẫn cố gắng thắp sáng một ngọn lửa nhỏ giữa bóng tối vô tận. Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy cả đồng cỏ. Chu Tuấn Dương cố gắng chống lại những cảm xúc bạo ngược trong lòng, bóng tối dần dần rút đi, đôi mắt phượng vằn máu lại trở thành màu đen thuần.


“Dương Nhi, Dương Nhi!!” Hắn vừa mở mắt ra thì thấy mẫu phi đang được mười mấy thị vệ bảo vệ, trên mặt bà ấy tràn đầy nôn nóng và lo lắng. Lưu tổng quản hay theo bên người và thống lĩnh thị vệ cũng đang bày trận chờ sẵn, giống như gặp đại địch vậy.


“Dương Nhi, là con phải không? Dương Nhi, con mau tỉnh lại, đừng để bị ác ma chế ngự, Dương Nhi...” Tĩnh Vương phi nức nở không thôi, nếu như không phải Mai Hương và Lan Hương đang giữ bà ấy rất chặt thì bà ấy đã sớm nhào đến bên cạnh con trai út rồi, thà bị thương cũng phải kéo lý trí của con trai nhỏ về.


Bà ấy biết, với bản lĩnh hiện tại của con trai nhỏ thì có nhiều hộ vệ hơn nữa cũng vô ích. Cả biệt viện này đều có khả năng bị hủy diệt, máu chảy thành sông...


“Mẫu phi, khiến người lo lắng rồi, con không sao!” Chu Tuấn Dương đè xuống tia cuồng bạo cuối cùng ở trong lòng, vô cùng tự trách. Nhiều năm như vậy, mẫu phi vẫn luôn lo lắng cho hắn. Vừa nãy nếu không phải hắn ghìm cương trước vách núi thì người đứng mũi chịu sào rất có thể là mẫu phi.


Tĩnh Vương phi mừng rỡ lau nước mắt, bệnh tình của con trai đã tốt hơn nhiều lắm rồi, lại có thể áp chế được “ác ma”, dùng ý chí chiến thắng nó. Có phải không bao lâu nữa, tâm bệnh của con trai sẽ khỏi hoàn toàn không?


Lưu tổng quản bên người Chu Tuấn Dương lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, ông và thống lĩnh thị vệ nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Hai năm nay, võ công của chủ tử càng lúc càng tiến bộ, trước đây Lưu tổng quản thêm bảy tám thị vệ võ công cao cường còn có khả năng áp chế hắn, bây giờ thì không được nữa. Cũng may, hai năm này, tần suất bùng nổ của chủ tử cực thấp, nếu không thì bọn họ cũng không biết phải làm thế nào cho phải.


Hôm nay còn có Vương phi nương nương ở đây, nếu như chủ tử không tỉnh lại kịp thời thì e rằng bọn họ có liều cả mạng sống cũng chưa chắc đã cản được hắn. Nếu như Vương phi có mệnh hệ gì thì chủ tử sẽ hoàn toàn sụp đổ, nhập ma mất...


Tĩnh Vương phi thấy con trai út đã khôi phục hoàn toàn thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi nhỏ: “Dương Nhi, không phải trước đây con nói lúc phát tác cả người giống như bị nhốt trong một cái hũ kín không có ánh sáng, yên tĩnh đến mức khiến người khác nổi điên sao? Hôm nay là thứ gì phá tan bóng tối, kéo con ra khỏi cơn cuồng bạo thế?”


Chu Tuấn Dương nhớ đến ngọn đèn sáng trong lòng, vừa yếu ớt vừa kiên cường, mấy lần suýt bị bóng tối cắn nuốt nhưng vẫn kiên trì tỏa ánh sáng và nhiệt lượng. Cũng giống như nàng vậy, nhìn qua như một ngọn cỏ nhỏ yếu ớt, một trận gió nhẹ là có thể thổi ngã nhưng lại vẫn luôn đứng vững trước bão táp cuộc đời.


Trước đây, cuộc sống của Dư gia vất vả như vậy, nàng mới chỉ tám chín tuổi đã dùng chính bả vai gầy yếu của mình chống đỡ cả bầu trời cho gia đình. Tiệm đồ kho Dư Ký, rau củ trưởng thành sớm, dưa hấu nổi tiếng khắp Đường Cổ, trồng ngô và khoai tây...


Đứa nhỏ tám, chín tuổi trong Kinh thành vẫn còn làm nũng trong lòng cha mẹ mà nàng đã trở thành trụ cột của Dư gia, đúng thật là con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà. Chu Tuấn Dương nghĩ vậy mà có chút đau lòng

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất