Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 419: Chương 419


Lưu Thượng thư đột nhiên mở to hai mắt, nhìn về phía Dư Tiểu Thảo đang cúi thấp đầu muốn giảm cảm giác tồn tại xuống, vỗ tay cười to nói:“Không sai! Bí quyết đạt được sản lượng cao nhất định là ở đây! Đầu mùa xuân năm ngoái, Dư Tiểu Thảo cô nương từng đến ruộng thí nghiệm của hoàng trang hướng dẫn việc trồng trọt.

Lúc ấy có cho chúng ta một loại nước thuốc, nói là có thể phòng ngừa sâu bệnh.

Đến vụ thu hoạch, ngô được mùa lớn, bông cờ lớn hơn gấp đôi so với năm ngoái, hạt ngô to, sản lượng đạt hơn bảy trăm năm mươi cân trên một mẫu ruộng! Dư cô nương, loại nước thuốc kia cô nương còn không, chúng ta đã trồng ngô rồi, bây giờ dùng chắc không muộn chứ?”Dư Tiểu Thảo ngước mắt nhìn lão Thượng thư tóc hoa râm, nước da ngăm đen sạm đi vì thường xuyên chạy đến đồng ruộng trong hoàng trang, trong lòng càng thêm kính nể vì sự yêu nghề của ông.

Nàng khẽ gật đầu nói:“Loại thuốc kia lúc dân nữ vào Kinh có mang theo một ít.

Cũng như năm ngoái, cứ chia theo tỷ lệ một giọt nước một thùng nước tưới lên cây ngô, tác dụng giống như trước.”Hữu tông chính của Tông nhân phủ là Bạch đại nhân nhìn Dương Quận vương vẫn luôn ở bên cạnh cha con Dư gia, đôi mắt khẽ đảo, ông ta tiến lên một bước nói: “Hoàng thượng người thường nói “Nước lấy dân làm gốc, dân lấy ăn làm trời”, trăm họ cơm no áo ấm đất nước mới có thể phát triển phồn vinh.

Thần đã sớm nghe Dư cô nương cũng có đóng góp về mặt dược lý, không ngờ rằng nước thuốc kết hợp với chuyện đồng áng lại mang lại sự đột phá lớn như vậy.

Nếu như Dư cô nương có thể đưa ra công thức chế nước thuốc thì đó mới là chuyện tốt ích nước lợi nhà!”Dư Tiểu Thảo nghe vậy thì ánh mắt hơi lóe lên, đôi mắt rũ xuống, trong lòng hơi lo lắng: Công thức chế tạo nước thuốc thì đúng là nàng có thật! Nhưng mà nguyên liệu quan trọng nhất để chế nước thuốc không phải là loại có thể tìm được trên thế giới này.

Nếu như nàng nói nguyên liệu chủ yếu của nước thuốc là loại nước linh thạch tràn đầy linh khí và sinh cơ thì e rằng Hoàng thượng và các quan viên sẽ cho rằng nàng là kẻ điên, hoặc là nói dối lừa gạt bọn họ? Thôi rồi, vậy phải làm thế nào bây giờ?Chu Tuấn Dương nhạy cảm nhận ra sự căng thẳng và lo lắng từ bóng lưng cứng nhắc của nàng.

Tiểu nha đầu có bí mật, hắn biết.


Không lẽ nước thuốc này cũng là một trong bí mật của nàng?“Hoàng thượng, thần cho rằng đoạt công thức bí truyền của người khác cũng như đoạt con đường tiền tài của họ vậy! Dư Tiểu Thảo có thể chế ra nước thuốc hiệu quả như vậy, là kết quả của mấy tháng không ngủ không nghỉ dốc hết tâm huyết chế ra.

Nếu như Hoàng thượng nghe lời Bạch đại nhân, dùng hoàng quyền đoạt lấy thành quả của nàng thì chẳng phải là ỷ mạnh hiếp yếu, lấy quyền đè người sao?” Chu Tuấn Dương tỏ vẻ lời lẽ chính đáng, rơi vào trong mắt Chu Quân Phàm lại khiến hắn ta lại có chút buồn cười: Đường đệ này của hắn ta cuối cùng cũng nghĩ thông, biết bảo vệ người mình yêu rồi.Bạch đại nhân chưởng quản Tông nhân phủ, ông ta biết rõ người có tiền đồ nhất trong dòng dõi hoàng thất chỉ có một nhánh Tĩnh Vương mà thôi.

Tĩnh Vương có ba người con trai, lão đại trầm ổn nội liễm, tương lai sẽ kế thừa chức vương gia.

lão nhị văn thao võ lược, hai năm trước đến Tây Bắc, mấy lần lập được công lớn, sau đó được Triệu tướng quân coi trọng dẫn theo bên người, tương lai tiền đồ nhất định không kém.Đứa con nhỏ nhất, người ta đồn là người âm lãnh, tính tình bạo ngược, nhưng hai năm này, Hoàng thượng càng ngày càng coi trọng hắn, mà hắn hết lần này đến lần khác hoàn thành tốt nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho.

Chưa tới hai mươi tuổi đã được phong làm Quận vương, được ban đất phong.

Tương lai chỉ dựa vào công lao của hắn thôi, muốn làm Vương gia cũng không phải không thể.

Một nhà có hai thân vương, đây chính là tâm phúc có quyền thế trong hoàng thất đó!Bạch đại nhân cũng là người nhạy bén, qua mấy lần mà còn không nhận ra Dương Quận vương đối xử rất khác với Dư gia sao? Ông ta vốn muốn bán ân tình, nhắc nhở Dư gia giao ra công thức, lập được công lao, có khi Hoàng thượng vui vẻ sẽ ban chức quan cho Dư gia ngồi chơi xơi nước.

Dư cô nương đương nhiên sẽ trở thành con quan.

Tương lai, nếu Dương Quận vương có ý kia thì lúc nạp vào phủ cũng có thân có phận hơn.Không ngờ rằng định nịnh bợ vỗ mông ngựa thì người đầu tiên phản đối lại là Dương Quận vương.

Nếu đã như vậy thì ông ta không nói thêm gì nữa mà chỉ nói: “Dương Quận vương nói phải! Hoàng thượng yêu dân như con, là vi thần suy nghĩ không chu toàn!”Dù sao Chu Quân Phàm cũng đã làm Hoàng thượng mười mấy năm, đương nhiên cũng nhìn ra biến hóa nho nhỏ trên mặt tiểu nha đầu, trong lòng không kìm được mơ tưởng viển vông: Không phải chỉ là một công thức nước thuốc thôi sao? Tiểu nha đầu này căng thẳng làm gì? Không lẽ… hắn ta đoán không sai, lúc tiểu nha đầu này xuyên không mang theo phúc lợi có được không gian? Mà cái gọi là nước thuốc chẳng qua là ngụy trang cho nước linh tuyền trong không gian?Hắn ta càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình có lý, dâng công thức ra, lợi nước lợi dân, không cần Bạch đại nhân nhắc nhở thì kẻ ngu cũng biết đây là công lớn.


Vậy mà tiểu nha đầu Dư gia thông minh như vậy lại ngậm miệng không đề cập đến.

Bạch đại nhân gợi ý cho mà nàng cũng giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu không nói.Còn có đường đệ của hắn ta nữa, nha đầu Dư gia vừa mới căng thẳng một chút đã lập tức xông đến giải vây rồi.

Lại còn lấy đạo lý ra áp chế hắn ta, đúng là đạo đức giả.

Vì muốn dân chúng có thể ăn no, trẫm còn sợ phải gánh tội lấy hoàng quyền đè người sao? Hừ! Không lẽ tiểu tử Chu Tuấn Dương này cũng biết điều gì đó nên mới bảo vệ tiểu nha đầu này như vậy?Nghĩ lại thì Chu Quân Phàm lại tức giận: Đồng hương xuyên không này của hắn ta cũng quá sơ xuất rồi.

Thứ quý giá như không gian và nước linh thạch sao có thể tùy tiện nói cho người khác biết chứ? Có nói thì cũng phải nói cho đồng hương xuyên không là hắn trước chứ? Không lẽ là sợ trẫm giết người đoạt bảo? Trẫm là loại người như vậy hả? Nhưng mà, nếu nha đầu này có bảo bối như vậy thật thì hắn ta nên quan tâm nàng nhiều hơn, tránh việc nàng bị người khác để ý…Đúng lúc suy nghĩ thay đổi nhanh thì hắn ta nghe thấy giọng nói trong trẻo của Dư Tiểu Thảo: “Hoàng thượng, không phải dân nữ tiếc công thức mà là trong đó có một nguyên liệu cực kỳ hiếm.

Cho đến nay, trừ dân nữ ra không ai có thể chế được nước thuốc có công hiệu ngang hàng.”Thế nào? Bị hắn ta đoán trúng rồi phải không? Nguyên liệu cực kỳ hiếm đó nhất định là nước linh tuyền.

Trừ không gian của tiểu nha đầu này ra thì trên đời không thể nào tìm được thứ có công hiệu tương đương.

Hừ! Nước thuốc gì đó đều là ngụy trang cho nước linh tuyền mà thôi!Ông trời cũng quá bất công, người ta xuyên không được buff bàn tay vàng - có phúc lợi không gian, còn hắn thì sao? Chẳng qua chỉ là uống hơn hai chai bia, say rồi mơ mơ hồ hồ xuyên đến triều Đại Minh hư cấu này.

Cũng may Hoàng gia gia cũng xuyên đến, nếu không hắn ta một mình tung hoành sớm hơn mấy năm còn không bị người khác coi là kẻ điên mà giam lại?Lúc hắn ta xuyên qua, trong đầu trừ kiến thức chuyên môn đóng thuyền ở kiếp trước ra thì không có bàn tay vàng nào hết.


Nhưng mà cũng không phải không có thu hoạch.

Những chiếc thuyền chắc chắn và đạn pháo mạnh mẽ đã đến Tây Dương để mang về nhiều loại cây quý giá sớm hơn mấy năm, khiến cho nhiều cây trồng xuất hiện sớm hơn.

Hỏa tiễn và đại bác được hắn ta sửa đổi, lúc trẻ khi tới Tây Dương đã đuổi được không ít hải tặc.

Không nói đâu xa, lúc giặc Oa đánh chiếm vài ngày trước, quân lính Vệ sở có thể lấy ít đánh nhiều, đánh lui kẻ địch không thể không kể đến công lao do những kiến thức chuyên ngành của hắn ta mang lại.Nhưng mà không gian có linh tuyền, có thể trồng trọt lương thực thay đổi chất lượng thực phẩm, hắn ta cũng muốn một cái, làm thế nào đây? Hay là… để ám vệ bắt nha đầu này đến, uy hiếp dụ dỗ, nghiêm hình tra khảo, đoạt lấy không gian? Được không? Dù sao cũng là đồng hương xuyên không, kiếp trước hắn ta chính là công dân tốt tuân thủ pháp luật đó.Vậy thì… giam lỏng tiểu nha đầu này, để nàng dùng bàn tay vàng bán mạng thay hắn ta cả đời? Khụ… hình như không quá nhân đạo, tiểu nha đầu này cũng sống rất khó khăn, từ hiện đại xuyên đến thế giới xa lạ này, hơn nữa còn không có thân phận siêu nhiên như hắn ta, nghe nói mấy năm qua sống rất khổ cực.

Ôi, sao nỡ hại nàng chứ!Vậy… dùng mỹ nam kế mê hoặc tiểu nha đầu này để nàng cam tâm tình nguyện “làm trâu làm ngựa” cho hắn ta? Khụ, đừng hiểu lầm, hắn ta cũng không phải loại đàn ông vô sỉ thích giành nữ nhân với đường đệ.

Ý của hắn ta là để đường đệ có chỉ số thông minh tàm tạm và EQ thấp này rước nàng về nhà.

Sau này đều là người một nhà, hắn ta là đường ca, yêu cầu mấy việc nho nhỏ chắc không thành vấn đề gì đâu nhỉ?“Hoàng thượng…” Tô Nhiên ở bên người Chu Quân Phàm phát hiện Hoàng thượng lại đang tâm hồn treo ngược ngọn cây thì không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở, đang trên triều đó, chuyên tâm chút!Chu Quân Phàm ngồi thẳng lưng, dáng vẻ đạo mạo… Khụ, là dáng vẻ nghiêm trang, hắn ta nói với Dư Tiểu Thảo: “Nha đầu, nếu nước thuốc này chỉ có một mình ngươi có thể chế ra, vậy thì sau này e rằng ngươi phải chịu khó hơn rồi, cố gắng chế ra nhiều nước thuốc hơn! Hai năm này, thiên tai nhân họa, dân chúng chịu không ít khổ cực, ở rất nhiều nơi việc ăn no chính là một hi vọng xa vời, không đói chết đã là may mắn lắm rồi.

Nếu như ngươi có năng lực này vậy thì làm phiền ngươi rồi!”Dư Tiểu Thảo thoải mái thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, đúng là nàng sợ Hoàng thượng bắt nàng nộp công thức ra.

Nếu là vậy thì nàng cũng đã tính sẵn đường lui - quy trình chế nước thuốc rất phức tạp, người khác không làm được, không liên quan gì đến nàng hết.

Nhưng mà cũng may Hoàng thượng là đấng minh quân, không ép nàng, nếu không nàng còn phải nghĩ đủ cách để nghĩ ra một công thức giả nữa!“Đa tạ sự tín nhiệm của Hoàng thượng, dân nữ sẽ dốc hết sức.

Mùa đông trong lúc rảnh rỗi dân nữ đã chế rất nhiều nước thuốc, cất ở trong hầm trú ẩn trong thôn Đông Sơn.


Cũng may cửa vào hầm trú ẩn khá bí mật nên lúc giặc Oa đến không bị phá hỏng.

Dân nữ sẽ truyền tin về nhà để người nhà mang tới đây!” Nguy cơ được giải trừ, Dư Tiểu Thảo thoải mái hơn hẳn.

Chu Tuấn Dương đứng sau nàng nhìn thấy vậy thì có chút buồn cười.Trong hầm trú ẩn của Dư gia trong thôn Đông Sơn đúng là có nước thuốc thật.

Nhưng mà không phải là do Tiểu Thảo chế ra vào mùa đông mà là muốn tranh thủ hè này, mượn cái danh thôn trang trồng ra lúa mì cho sản lượng cao để tuyên truyền, sau đó bán nước thuốc với giá cao.

Ai ngờ rằng còn chưa thực hiện được thì hai cha con nàng đã bị một tờ thánh chỉ gọi đến.

Ôi! Mất một khoản bạc, tim nàng tựa như bị lửa đốt!Lúc Dư Tiểu Thảo nói sẽ dâng nước thuốc ra, biểu cảm đau lòng cũng bộc lộ ra mặt.

Chu Quân Phàm thấy cái tính mê tiền của nàng thì cảm thấy rất thú vị.

Xem ra đồng hương nhỏ này của hắn ta là một nhóc mê tiền chính cống rồi!Suy nghĩ một chút cũng thấy đúng.

Đầu tiên là đầu heo kho, sau đó lại đến rau củ trái mùa, còn có dưa hấu vừa to vừa ngọt, mở xưởng chế thuốc, tiệm đồ kho… Từng việc một có việc nào không phải để kiếm tiền đâu? Dư gia này đúng là chân nhân bất lộ tướng.

Hắn ta đoán tài sản hiện tại trong tay Dư gia tuy không bì được những hoàng thương lâu đời nhưng cũng thuộc nhóm đầu ở Đường Cổ..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất