Chương 10: Xây dựng băng The Boys
New York về đêm náo nhiệt hơn hẳn.
Chủ đề "Thiên Sứ tái xuất giang hồ" đang hot hòn họt, đến độ có tòa soạn báo còn treo giải thưởng cho bức ảnh chụp được Thiên Sứ. Vì thế, tối đến là cả đám phóng viên lượn lờ ngoài đường, mong tóm được khoảnh khắc nào đó của Thiên Sứ.
Chẳng là "Nhật báo Người Quan Sát" phao tin địa bàn hoạt động của Thiên Sứ thường là khu vực do các băng đảng nhỏ kiểm soát.
Thế nên, địa điểm mà đám ký giả chầu chực đều là khu vực lân cận địa bàn của mấy băng đảng nhỏ ở New York.
Nhưng mà phen này chúng nó tóm hụt chắc rồi, vì tối nay Phương Nguyên đổi lịch trình mất tiêu.
Trên sân thượng một tòa cao ốc, Phương Nguyên chỉ xuống căn cứ của một băng đảng bên dưới, giới thiệu cho Warren:
"Băng đảng kia là 'Tập Kích', một trong những băng lớn nhất quanh mấy cái quảng trường kia. Dạo này bọn nó bắt cóc một lũ trẻ con, nhốt dưới tầng hầm tòa nhà kia kìa."
"Nhiệm vụ của cậu hôm nay là giải cứu đám trẻ đó." Phương Nguyên nói.
"Ớ..."
Warren nhìn số lượng thành viên băng đảng bên dưới, hơi do dự.
"Ở đó ít nhất cũng phải năm chục mạng, tớ e là không kham nổi."
Cứu lũ trẻ bị bắt cóc thì cậu ta khoái lắm, cơ mà lực bất tòng tâm.
"Đừng lo." Phương Nguyên vỗ vai cậu ta, đưa cho một tờ giấy, "Tớ nghe ngóng được tối nay có một băng khác đến tranh giành địa bàn. Cậu cứ theo lộ tuyến trên giấy mà đi, gặp bọn canh gác thì lẩn trốn thôi, rồi thừa cơ tìm lũ trẻ là được."
Warren nghe vậy mới yên tâm phần nào, lời Phương Nguyên nói cậu ta tin sái cổ.
"À phải, cứu được bọn trẻ rồi thì đừng quay lại đây vội, nguy hiểm lắm. Cậu đưa thẳng bọn nó đến đồn cảnh sát luôn đi." Phương Nguyên dặn dò.
Warren gật đầu răm rắp, rồi dang cánh bay theo lộ tuyến Phương Nguyên chỉ.
Nhưng Warren có nằm mơ cũng chẳng ngờ được, ngay sau khi cậu ta đi, Phương Nguyên liền thay vội bộ áo khoác đen kịt, còn kiếm thêm cái mặt nạ bảo hộ màu đen đeo vào.
Hắn nhanh chóng đến khu vực khuất tầm mắt của băng Tập Kích. Ở đó đã có hai ba chục mạng đang chờ, cầm đầu là Butch mặt quen.
"Đại ca, quân mới chiêu mộ mấy hôm nay đủ cả rồi." Butch báo cáo.
Với đám lưu manh này, Phương Nguyên không có ý định đối xử hòa ái như với Warren.
"Thứ tao cần đâu?" Hắn trầm giọng hỏi.
Do tố chất thân thể toàn diện đạt đến đỉnh cao của người thường, thuộc tính tinh thần còn vượt xa mức đó, nên Phương Nguyên chỉ cần đứng đó thôi, cộng thêm bộ trang phục đen kịt, đã đủ khiến đám đàn em khiếp vía.
Lập tức có bốn thằng đàn em khiêng hai thùng gỗ tiến lên.
"Đại ca, ở hết trong này." Butch cúi đầu khom lưng nói.
Phương Nguyên mở ra xem, cả hai thùng đều chất đầy lựu đạn, mỗi thùng ba chục quả.
Ở cái khu New York này, chỉ cần có tiền thì kiếm vũ khí hay đàn em đều chẳng khó.
Phương Nguyên hài lòng gật đầu, rồi vung tay lên: "Xuất phát!"
Hai ba chục đàn em phía sau hắn vội vàng bám theo, cả đám hùng hổ kéo đến trụ sở của băng Tập Kích.
Đúng vậy, cái băng đảng đi giành địa bàn mà Phương Nguyên bảo với Warren, chính là hắn chứ ai!
Cơ hội là do mình tạo ra.
Phương Nguyên muốn giúp Thiên Sứ kiếm một vụ giật gân, đương nhiên phải đích thân ra tay rồi.
Hơn nữa, Phương Nguyên còn tính xa hơn.
Thời gian trước, Thiên Sứ triệt hạ không ít băng đảng nhỏ. Sau đó, qua tin tức từ Butch, Phương Nguyên phát hiện ra địa bàn của mấy băng bị dẹp tiệm đó nhanh chóng bị các băng khác xâu xé.
Chuyện này khiến Phương Nguyên không vui.
Hắn dốc công lật đổ băng đảng, rồi kẻ khác đến hái quả, thế chẳng hóa ra hắn đi làm không công cho băng khác à?
Nếu đã vậy, chi bằng Phương Nguyên tự mình làm luôn!
Địa bàn này ai chiếm mà chẳng là chiếm?
Từ nhỏ, Phương Nguyên đã thấm nhuần đức tính ưu tú "không được lãng phí", lúc này càng phải phát huy nó mới được.
Thế là hắn cho Butch một khoản tiền, bảo hắn đi chiêu mộ đàn em và tìm kiếm vũ khí.
Còn Butch thì chẳng hề nảy ra ý định ôm tiền chuồn mất, vì Phương Nguyên nắm rõ như lòng bàn tay tình hình gia đình hắn, mọi thông tin về người thân cận nhất của hắn đều bị phơi bày, dẹp tan mọi ý đồ phản trắc của Butch.
Sau này, cứ chỗ nào Thiên Sứ diệt băng đảng, Phương Nguyên sẽ xí chỗ đó.
Ai bảo hắn khai trương công ty Super Hero thì không thể đồng thời làm trùm xã hội đen?
Đương nhiên, băng đảng của Phương Nguyên cũng cần một cái tên. Cân nhắc đến công ty Vought Chư Thiên của mình, Phương Nguyên quyết định đặt tên cho băng đảng là The Boys.
Vừa hay trang phục của hắn cũng là một thân đen, quá chuẩn bài.
Tuy bọn họ có một đội ngũ hùng hậu gần ba chục người, nhưng mãi đến khi áp sát khu vực ngoại vi của băng Tập Kích, vẫn chưa bị phát hiện.
Lúc này, nhờ đã sớm "đi tiền trạm" kỹ càng, Phương Nguyên đã lợi dụng [Đọc Tâm Thuật] thăm dò tình hình bảo vệ ở đây.
Hơn nữa, [Tâm Tình Cảm Giác] chẳng khác nào một cái radar, người ở đâu Phương Nguyên biết rõ mồn một, mấy cái trạm gác ngầm các kiểu hoàn toàn vô hiệu với hắn.
Nhưng đám đàn em phía sau hắn thì chẳng hề hay biết điều này, chỉ cảm thấy đại ca mới có thủ đoạn phi phàm.
Phương Nguyên ra hiệu cho bọn họ... chẳng bao lâu sau, bên trong cứ điểm đột nhiên náo loạn cả lên, không ít người la hét ầm ĩ, chạy về phía nơi giam giữ lũ trẻ.
Warren bị phát hiện rồi.
Nhưng Phương Nguyên không hề lo lắng cho an nguy của Warren. Có lộ tuyến hắn vạch sẵn, Thiên Sứ dùng tốc độ câu giờ chút đỉnh thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhận thấy rõ ràng qua [Tâm Tình Cảm Giác] là bên này thủ vệ đã trống trải đi không ít, Phương Nguyên liền ra lệnh: "Xông lên!"
Thế là Butch dẫn đám đàn em The Boys lao ra.
Đánh nhau kiểu lưu manh xã hội đen mà, chẳng có bài bản mẹ gì sất, cứ vác súng xông ra loạn xạ. Cơ mà quân số của bọn hắn không ít, gây ra động tĩnh cũng không hề nhỏ.
Đám thành viên băng Tập Kích đang chạy về phía chỗ Thiên Sứ, mới đi được nửa đường thì bị gọi về ngay lập tức.
Nhưng xét về số lượng, phe Tập Kích vẫn đông hơn đáng kể, nên The Boys nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Đã có đàn em bắt đầu bị thương vong, khiến lòng quân dao động.
Suy cho cùng thì cũng chỉ là dân đen ra đường kiếm sống, ai lại liều mạng làm gì?
Đến lúc này, Phương Nguyên mới ra tay.
Hắn vớ lấy một đống lựu đạn, ngắm nghía sơ qua rồi ném ra.
"Oanh!"
Lựu đạn nổ tung hất văng ba tên địch.
Phương Nguyên có tố chất thân thể siêu cường, thị lực lại được cường hóa trên diện rộng, nên hắn có thể nhanh chóng tìm được mục tiêu tấn công.
Tuy thị lực không phải là độ chính xác tuyệt đối, nhưng lựu đạn có sát thương diện rộng, vừa hay bù đắp cho điểm yếu này.
Hơn nữa, tần suất tấn công của Phương Nguyên cao đến mức kỳ lạ.
Hắn không ngừng nghỉ một giây phút nào, liên tục ném lựu đạn về phía đối diện, cứ như thể tự tay tạo ra một vùng oanh tạc.
Phương Nguyên sức mạnh hơn người, phạm vi oanh tạc cũng rất rộng, khiến băng Tập Kích người ngã ngựa đổ.
Một mình hắn, nghênh chiến toàn bộ đối diện!
[Tâm Tình Cảm Giác] cho Phương Nguyên thấy rõ đám đàn em The Boys xung quanh liên tục phát ra sự kính nể và khiếp sợ, hắn thầm gật đầu trong lòng.
Hắn cố ý để tình thế xấu đi rồi mới ra tay, chính là vì hiệu quả này.
Không để các đàn em thấy mình lèo lái con thuyền vượt qua cơn sóng dữ, sao chúng nó biết được đại ca lợi hại cỡ nào, vậy thì hắn còn lập uy bằng cách nào?
Còn về đám đàn em chết chóc trong quá trình này, thì chỉ có thể trách chúng nó số nhọ.
Đã bảo rồi, Phương Nguyên vốn vô lương tâm.
Ở cái chốn này, lương tâm là thứ xa xỉ...