Chương 1: Viết lách (1)
"Anh..." trong quán cà phê, Cố Nhược Ngôn đặt ly cà phê xuống, có vẻ nghi ngờ,"Nghe nói là một tác giả?"
Tiếng kèn saxophone của quán cà phê du dương êm ái, ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa xổ hắt vào trên mặt bàn, những đóa hoa hồng giữa bàn còn vương những giọt sương lấp lánh, kiều diễm ướt át, hương thơm mê người.
Hoàn cảnh rất đẹp, Cố Nhược Ngôn cũng rất đẹp, vì lần ra mắt này cô ấy đã cố ý mặc vào một bộ váy dài mà mọi khi rất ít mặc, chiếc đuôi ngựa bình thường trông già dặn cũng cố ý xõa xuống, đen nhánh như thác nước khiến mái tóc dài càng thêm lộng lẫy.
Đối với lần ra mắt này nàng rất mong đợi, nhưng người nam trước mặt lại làm cho cô ta có chút thất vọng...
Mặc dù bề ngoài cũng coi như là cao lớn đẹp trai, nhưng ăn mặc tùy tiện, râu ria cũng không cạo sạch sẽ, chí ít chứng minh thái độ của hắn đối với lần ra mắt này không nghiêm túc như bản thân mình. Vậy cũng không nói, con người hắn còn cho người ta cảm giác thiếu thốn tinh khí thần, gặp mình còn có bộ dạng khẩn trương như vậy, giống như những game thủ suốt ngày ro ró trong nhà chơi game mà không biết giao tiếp với thiên hạ.
Ừm... tác giả, khả năng chính là như vậy? Bộ dạng ủ rũ, lôi thôi lếch thếch, không biết giao tiếp?
Tác giả, hình như rất thú vị... đây cũng chính là nguyên nhân Cố Nhược Ngôn đồng ý nghiêm túc đi xem mắt, mặc dù Cố Nhược Ngôn tự cho là yêu thích đọc sách nhưng cô ta chưa từng nghe nói đến đại danh của vị gọi là tác giả này.
Sở Qua ngồi phía đối diện, hai tay chống cằm, tim đập loạn nhịp. Hắn đã ứng phó với việc mẹ hắn sắp xếp đi xem mắt rất nhiều lần, trước giờ cũng chỉ là đi cho có, đối phương cũng thế, ngầm hiểu lẫn nhau, mọi người cơm nước xong xuôi liền từ giã đến wechat cũng không cần lưu.
Nhưng không ngờ đối tượng xem mắt lần này lại là một cô gái xinh đẹp nho nhã, một cô gái xinh đẹp như vậy không đi quay phim mà đến đây xem mắt làm gì á!
Hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý a!
"Đang hỏi anh đấy..." Cố Nhược Ngôn thở dài: "Dì Ngô nói anh là một tác giả, có thể giới thiệu một số tác phẩm để tôi cũng có thể đọc một ít."
"... A, đúng thế." Sở Qua ho khan,"Tôi viết qua rất nhiều tiểu thuyết, nhưng tôi cảm thấy những cái đó đều không thể hoàn toàn biểu hiện trình độ chân thật của tôi. Cổ nhân nói rất đúng- Văn học sẽ dẫn đường cho đạo lý. Trước mắt, tôi đang tưởng tượng trong một bối cảnh thời kỳ lịch sử đặc biệt tiến hành một trận tự thuật hùng vĩ, tập trung vào vũ trụ mênh mông cùng sự rộng lớn của tự nhiên, kể về tinh thần phấn đấu không ngừng vươn lên của một nhân vật nhỏ dưới đáy xã hội, suy nghĩ sâu xa về việc của đất nước thậm chí là cả thế giới loài người, gách vác trách nhiệm xã hội cần phải có của một vị tác giả! Cho nên tôi vẫn đang tìm kiếm nữ thần Muse của tôi..."
"Có thể nói tiếng người được không?" Cố Nhược Ngôn khoanh hai tay đặt trên bàn, ánh mắt cụp xuống.
Sở Qua ngượng ngùng rút lại hai tay đang vung vẩy: "À, gần đây đang viết một bộ tiểu thuyết tiên hiệp, phế sài lưu."
Trong mắt Cố Nhược Ngôn đã ngộ ra một chút gì đó.
Đây chính là một... tác giả online.
Tác giả online có được tính là tác giả không?
Không biết có phải hay không, tóm lại đây là lĩnh vực mà Cố Nhược Ngôn cũng không hiểu rõ, đối với nhận thức thường ngày của cô về tác giả có khác biệt rất lớn.
"Tiền lương bao nhiêu? Ổn định không? Có ngũ hiểm nhất kim không?" (Chú thích: "ngũ hiểm nhất kim" là 5 loại bảo hiểm và phụ phí nhà ở)
"Rousseau đã từng nói: vì miếng ăn mà sáng tác, không bao lâu sẽ khiến cho một thiên tài phải nghẹt thở, hủy diệt tài năng của ta, bất cứ đồ vật cứng rắn vĩ đại nào đều không thể sinh ra dưới ngòi bút hám lợi. Nhu cầu và ham muốn có thể khiến ta viết nhanh hơn nhưng không thể khiến ta viết tốt hơn..."
"Nói tiếng người!"
"Không mấy ổn định, có khi ít chút, tháng này cũng đã hơn vạn rồi..."Ánh mắt Sở Qua có chút lấp lóe,"Còn về ngũ hiểm nhất kim... kỳ thực bây giờ bảo hiểm gì đó tôi cũng có thể tự mình nộp..."
"Cái này thì có khác gì thất nghiệp..." Cố Nhược Ngôn thốt ra, nhưng cuối cùng lại nén trở về.
Sở Qua mỉm cười, không nói gì.
Cố Nhược Ngôn có chút hối hận vì lỡ lời, lời nói này đúng là khiến người ta tổn thương... nhưng cô ta cảm thấy hắn đã 27- 28 tuổi rồi còn không có nghề nghiệp ổn định, chỉ viết được cuốn tự truyện phế sài lưu này, lần xem mắt này làm sao có thể tiếp tục bây giờ?
Cô ta cười, nụ cười có chút áy nấy, rời ghế đứng lên: "Tôi còn có chút việc..."
Sở Qua thở dài: "Xin cứ tự nhiên."...