Chương 12: Giấc mơ và hiện thực (2)
Hai người thanh niên đồng bệnh tương liên cùng ăn thịt nướng và uống một ít rượu, Trương Kỳ Nhân cũng thật là đã cho một ít đề nghị về việc sửa bản thảo: "Bộ truyện này của ngươi, phía trước đúng là có chút khuynh hướng hậu cung, nhưng bất cứ một quan hệ nào cũng đều chưa có xác định, đều chỉ là làm nền cho những diễn biến tiếp theo, khả năng cùng tính tình của ngươi cũng có chút quan hệ... cái này cũng vừa đúng có thể để lại đường lui, ngươi cứ giữ cho cốt truyện lên lên xuống xuống giống như là đang chơi cổ phiếu, cuối cùng để một cái kết cục mở, ai cũng không biết được nhân vật chính rốt cục sẽ chọn ai hoặc không chọn một ai cả..."
Sở Qua trầm mặc một lát: "Cái dạng như ngươi mà ở trong nhóm của chúng ta chắc chắn sẽ bị đánh."
Trương Kỳ Nhân cười: "Ta không tin chính ngươi không có nghĩ qua như vậy, nếu không đang tốt đẹp sao lại nói cái gì xin phép nghỉ để chỉnh sửa bản thảo?"
Sở Qua trước đó thật sự không nghĩ như vậy, chủ yếu là với tư duy ngày thường của hắn sẽ không bao giờ làm như vậy, trong lúc nhất thời cũng khó có thể chuyển hướng suy nghĩ theo phương diện này, lời nhắc nhở này giống như đang rưới nước vào đầu hắn khiến hắn tỉnh ngộ.
Đề nghị này của Trương Kỳ Nhân chẳng những có thể lấp liếm vấn đề để sót nhân vật nữ trong chuyện hậu cung, dầu sao thì đến cuối cùng tất cả đều bị bỏ sót, ai sẽ còn để ý đến một mình Thu Vô Tế? Trong suốt quá trình còn có thể lấy lòng phe hậu cung và phe nữ độc thân, nói không chừng thành tích sẽ còn tốt hơn, cũng chỉ là sau khi hoàn thành chắc chắn sẽ bị mắng mà thôi, đến lúc đó tiền cũng đã kiếm được rồi còn sợ mắng cái rắm á?
Còn có một chỗ tốt, đó chính là những phân đoạn có liên quan đến Thu Vô Tế có thể không cần phải lượt bỏ, có thể theo kịch bản nguyên tác mà viết tiếp, chỉ chẳng qua sẽ chính sửa quan hệ của nàng và nam thành quan hệ bình thường giữa tông chủ và môn nhân, liên quan đến những việc mờ ám thì không viết tiếp là được rồi, đọc giả muốn đoán rốt cục có lấy hay không thì có liên hệ gì chứ?
Quả thực là một phương án lưỡng toàn kỳ mỹ.
Sở Qua kính chén rượu, nói ra lời từ đáy lòng: "Kỳ Nhân, ngươi không nổi tiếng thật sự là không có thiên lý. Những lý giải và nghiên cứu của ngươi đối với những thứ này so với rất nhiều người đều tài giỏi hơn cả."
Trương Kỳ Nhân ánh mắt sáng ngời: "Ta cũng thấy ta không thể nổi tiếng là không có thiên lý."
Y dừng một chút, ánh mắt dường như bắt đầu dao động, nhãn thần có một chút phức tạp.
Sở Qua nhìn theo mắt của y đã thấy một thiếu nữ độ chừng 17-18 tuổi trong bộ áo đen đang từ bên kia đường đi tới, im lặng đi ngang qua quầy đồ nướng, đi vào tiểu khu của bọn hắn.
Lúc cô ấy đi ngang mùi rượu nồng nặc.
Sở Qua nhận ra cô gái này.
Bởi vì cô ấy ở cùng phòng với bọn hắn, ở gian phòng đối diện.
Thời buổi bây giờ quan hệ với hàng xóm đều rất đạm bạc, mọi người ở chung một tầng lầu như vậy, nhưng ngay cả lời nói cũng chưa từng nói qua. Ngẫu nhiên gặp nhau ở thang máy cũng chỉ là chúi đầu vào điện thoại, cũng không thèm chào hỏi. Đương nhiên cũng không biết tên của nhau.
Cuộc sống của những tay viết lách vốn dĩ là ngày đêm điên đảo, cô gái này cũng không kém là bao, bọn hắn thường xuyên gặp gỡ lúc nửa đêm, mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều là mùi rượu nồng nặc.
Có những lúc trên trán còn mang theo những vết thương nhỏ...
Người bình thường nếu thấy như vậy đều sẽ cho rằng đó là gái quán bar hoặc là những cô vợ bé, dầu gì thì cũng gần giống dạng này.
"Cô ấy là người dẫn chương trình trong các chương trình trò chơi, ta từng xem qua." Trương Kỳ Nhân thấp giọng nói: "Chỉ là nói chuyện chẳng ra làm sao, lặng lẽ tự trói buộc mình, cho nên lượt xem rất thấp, sợ cũng là nuôi không nổi bản thân."
Sở Qua nói: "Cũng giống như chúng ta là những kẻ thất bại trong ngành?"
Trương Kỳ Nhân nhấp rượu không nói.
Tường thuật trực tiếp cùng với văn học mạng kỳ thực rất giống nhau, rất dễ dàng thông cảm cho nhau.
Tất cả mọi người đều là những kẻ thất bại, ai xem thường ai?
Sở Qua bỗng nhiên nói: "Ngươi thích cô ấy?"
Trương Kỳ Nhân tay nắm chặt chén rượu, hững hờ nói: "Nhìn dung mạo xinh đẹp, đương nhiên là phải có chút thèm, quá bình thường, ngươi không có thèm thuồng qua sao?"
Nói thật Sở Qua cũng đã từng thèm qua, hắn cũng từng tưởng tượng đến một chỗ nào đó vui chơi đúng lúc chọn ngay cô ấy hầu rượu, những chuyện của nam nhân mà, chỉ luận việc không luận tâm, YY mà thôi quá bình thường, lúc học cao trung hắn cũng từng YY qua cô giáo dạy văn lớp kế bên cơ mà.
Còn nói đến thực tế, bọn hắn cũng không có đủ tiền đến cái vũ trường gì đó mà chơi đâu!
Rất nhanh Trương Kỳ Nhân liền tiếp tục nói: "Nếu nói thích thì cũng không đến nỗi, làm những việc như chúng ta thì làm sao có thể... dầu sao chúng ta cũng không nuôi nổi bản thân, cứ cho là biết cô ấy đang làm ở quán bar nào thì cũng không có tiền để đến đó chơi, còn nói gì đến việc thích hay không thích."
Sở Qua nâng chén uống một hơi cạn sạch : "Cố lên, ngươi chắc chắn sẽ nổi tiếng."