Chương 14: Hạ màn (2)
"Ta thật sự rất ưa thích viết sách... vẫn cảm thấy thể hiện thế giới trong lòng ra cho người ta xem là một chuyện rất tuyệt vời, vì thế ta mới cùng người nhà gây cãi lâu như vậy..." Trương Kỳ Nhân thấp giọng nói: "Trước đây ta dốc lòng, ta biết ta muốn gì, cho nên mới liều mạng học, mỗi ngày ta đọc sách xem các loại video dạy học, những ghi chép thôi cũng có thể làm thành một quyển sách rồi..."
Y dừng một chút, sụt sịt mũi lại nói: "Ta đã viết hai quyển sách, người đặt mua cũng chỉ có mấy chục, nhưng ta chưa từng ngưng ra chap mới một ngày nào, vừa làm shipper vừa viết bài thật hoàn chỉnh, vừa là luyện viết văn cũng là tích lũy nhân phẩm. Mãi đến sau khi dọn đến đây, mỗi ngày ta viết 10 giờ, ngày nào cũng cày đến nửa đêm, tuổi tuy trẻ nhưng thắt lưng cột sống đều có bệnh, thái độ của ta có phải là đã rất tốt, rất nỗ lực rồi phải không Sở ca?"
Sở Qua thấp giọng nói: "Ừm, so với ta ngươi quả thật đã cố gắng rất nhiều."
"Từ nhỏ chúng ta đã từng nghe nói mọi nỗ lực rồi cũng sẽ có hồi báo, đúng không, Sở ca..." Trương Kỳ Nhân nghẹn ngào: "Huống chi phương hướng cố gắng của ta cũng không sai, sự thật đã chứng minh cuốn sách này không tệ... nhưng... vì sao lại thành ra như vậy?"
Sở Qua chỉ có thể an ủi: "Quyển sách này không tệ, có thể thấy ngươi đã tìm được mật mã của nó, kiên trì thêm một chút, bất quá thì làm lại một quyển sách khác, chắc chắn sẽ thành công mà."
Trương Kỳ Nhân khẽ lắc đầu: "Ta và người nhà đã có hẹn ước, quyển này nếu không được sẽ trở về, ta đã tùy hứng nhiều năm như vậy, nhưng cũng không có gì khác biệt, bọn họ cũng chỉ là muốn ta tốt... huống hồ chi thành tích của quyển này cũng không tốt được đến đâu, dường như cũng có chút may mắn, nếu như muốn làm thêm một quyển nữa cũng chưa chắc đã có kết quả gì, một quyển rồi lại một quyển đến khi nào mới dứt.
Y thở một hơi thật dài, bỗng nhiên nở ra một nụ cười xán lạn trên mặt: "Đã mơ mộng nhiều năm như vậy rồi, cũng nên tỉnh thôi, giờ đây cũng nên sống một cuộc sống của người bình thường rồi."
Sở Qua biết rõ lòng tin của người anh em này đã bị đánh mất triệt để, cái này gọi là thoái chí nản lòng.
Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói thêm cái gì, trơ mắt nhìn xem Trương Kỳ Nhân mở vi tính, thừa dịp sách còn chưa bị che mất, trực tiếp phát lên một thông báo: "Đã cắt, có lỗi với mọi người."
"Cắt sách là thái giám, thái giám là hết thời." Trương Kỳ Nhân đột nhiên cười ha hả tự giễu mình: "Bút danh của ta là 'Ỷ thế hiếp người', bây giờ đã mất đi 'thế', có phải hay không là Trương Kỳ Nhân?"
Sở Qua một chút cũng không cười nổi.
Trương kỳ nhân đã dọn đi ngay vào chiều hôm đó, ngay cả cơm cũng chưa ăn, vốn dĩ Sở Qua định hôm nay sửa bản thảo nhưng rốt cục một chữ cũng không sửa được, hắn bận bịu hỗ trợ Trương Kỳ Nhân chuyển đồ vật, bận rộn hết nửa ngày, trời cũng đã tối.
Trương Kỳ Nhân trước khi đi có chút than thở: "Dằn vặt suốt mấy năm qua, cũng không phải là không có thu hoạch gì, thu hoạch lớn nhất là có người bạn đầy nghĩa khí như Sở ca đây. Cái khác không dám nói, về sau nếu có chỗ cần giúp đỡ cứ mở miệng."
Sở Qua vỗ vỗ bờ vai của y cũng không nhiều lời. Mặc dù bọn hắn chưa từng trao đổi qua về việc nhà mình làm nghề gì, nhưng Trương Kỳ Nhân trước kia là shipper điều kiện xem ra cũng không được tốt lắm, Sở Qua cũng không cho là y có khả năng giúp đỡ mình điều gì, tóm lại kết giao bằng hữu cũng không phải nhìn vào cái này: "Cố gắng làm việc, có rảnh thì uống rượu, có thể vào trong nhóm chém gió bất cứ lúc nào, vẫn ở chung một thành phố chứ có phải là ly biệt gì đâu."
"Được, chúc quyển sách này của Sở ca sẽ thắng lớn!" Trương Kỳ Nhân do dự một chút, vẫn là thấp giọng nói: "Cô gái đối diện kia, nếu có thể nói chuyện thì khuyên hai câu đi, làm gái quán bar thì cuối cùng cũng... à, mà thôi ta có tư cách gì nói điều này."
Dứt lời liền kéo vali rời đi.
Có lẽ Trương Kỳ Nhân đợi đến khi nổi tiếng sẽ tìm cô gái kia tâm sự, đáng tiếc mọi thứ đều không có bắt đầu, cứ như vậy im lặng mà chấm dứt.
Một mình trở lại phòng thuê, Sở Qua đứng bên cửa sổ thở dài một cái.
Mấy năm nay mấy tay viết lách im lặng rúi lui quá nhiều, vốn cho là hắn nhìn lắm thành quen, nhưng khi việc này phát sinh trên người bạn của mình, vẫn là hết sức khiến hắn đau buồn.
Nhất là nguyên nhân chính khiến y rút lui vốn không phải là vấn đề của Trương Kỳ Nhân, mà là thế giới này đâu đâu cũng có những kẻ tiểu nhân ác ý, cái này càng khó chịu.
Nói nghề này là không có việc làm, chí ít có một điểm không sai, là quá không ổn định.
Người khác đơn giản vô cùng, chỉ cần một cái báo xấu, gán ghép nói là văn tự ngục liền có thể hủy đi mấy năm cố gắng cùng mộng tưởng của một người.
Cũng không biết rõ người kế tiếp rút lui có phải là chính mình hay không... thân là một tay viết văn hậu cung, ứng phó với những cái báo xấu như vậy cho tới giờ cũng không phải là ít, cảm giác của hắn giống như dao cắt vào thịt, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Đảo mắt nhìn bốn phía, hai phòng ngủ một phòng khách vốn dĩ bị chê nhỏ kia, bây giờ lại cảm giác như trống trải quạnh hiu. Lúc Trương Kỳ Nhân đều ở đây, cảm thấy mọi người cũng không có giao lưu gì, giống như có y hay không đều như vậy, nhưng y vừa rời đi, cảm giác tận cùng của cô độc bắt đầu lan tràn.
Sau này ngay cả một người có thể nói chuyện với nhau cũng không có.
Không biết có nên hay không tìm một người cùng thuê khác... nhưng những thứ này cũng phải nói đến duyên phận, không phải người cùng thuê nào cũng có thể hợp với hắn như Trương Kỳ Nhân, nếu chẳng may gặp phải kẻ không tốt, ngược lại còn thêm nhọc lòng.
Hắn đang nghĩ đến đó, bỗng nhiên cái cổ hơi lạnh, một thanh trường kiếm lại nằm gác lên cổ, âm thanh của Thu Vô Tế nhàn nhạt truyền đến: "Ngươi viết câu kia, là đang cầu được chết đúng không?"
Sở Qua không quay đầu lại, an tĩnh đứng đó một lúc lâu, thở ra một cái, bỗng nhiên cười: "Cảm ơn ngươi... ngươi đến đây thật tốt."
Thu Vô Tế: "?"