Chương 29: Người cách thế (2)
Chênh lệch tin tức của một thế giới, vốn không phải là ở bên cạnh hắn ăn một tô mì, mua vài bộ y phục là có thể nhìn thấy hết.
Ngay cả hành động của nữ chính trong phim nàng xem cũng không hiểu, cô ta cột mảnh vải treo lên trần nhà làm gì, tự sát cũng không phải như vậy, luyện công sao? Luyện công như vậy không phải là ăn bị đầy bụng đấy chứ?
"Ông xã là gì? Phu quân sao?"
"Đúng rồi."
"Vậy tại sao dường như lại không ngủ chung một chỗ? Nữ chính đã chạy bộ trở về, người nam còn đang ngủ."
"... vợ chồng ngủ riêng nghe nói tương đối khoa học, mặc dù thực sự áp dụng không nhiều."
"Thật kỳ lạ, loại quả kia là cái gì? Nhìn có vẻ ăn rất ngon."
"Là quả dâu. Kia là bánh gato kem dâu."
"Vì sao không có câu tiếp theo?"
"Hôm nào sẽ dẫn cô đi ăn một chút?"
Sở Qua cười một cái: "Hôm nay hết tiền rồi, phải chờ tiền thù lao của tháng sau, sẽ nhanh thôi."
Thu Vô Tế quay đầu nhìn hắn một cái, trong lòng hiểu rõ loại thức ăn này chỉ e là đắc gấp mấy lần so với món sữa đậu nành và bánh bao mà Sở Qua thường ăn.
Nàng bỗng nhiên đã mất đi tâm tình để tiếp tục hỏi, bởi vì cho dù cùng ở trong một thế giới, những người khác nhau kỳ thực cũng tương đương sống ở hai thế giới khác nhau, điểm này nàng hiểu rất rõ.
Bỗng nhiên nàng hiểu được vì sao Sở Qua lại muốn viết câu chuyện như thế.
Phẩm chất và cuộc sống của nữ chính trong sách có lẽ là mong muốn không bao giờ thành hiện thực của Sở Qua, có khả năng bao gồm cả diễn viên cũng thế, vẻ đẹp đó nhìn là biết người bình thường không bao giờ có được.
Hắn không có được, cho nên không cam tâm.
Cho nên hắn mới ảo tưởng, bao gồm tất cả đọc giả của hắn cũng đang ảo tưởng như thế- câu chuyện về một cậu thiếu niên bình thường, xuất thân bình thường, thiên phú bình thường chỉ có thể tự mình cố gắng từng bước tiến lên. Trên đường hái hoa tươi, là phần thẳng của hắn.
Bản thân mình là đóa hoa cao quý nhất trong đó.
Nếu như nhìn từ gốc độ này, cái cảm giác hèn mọn trước kia đã vơi đi không ít.
Mặc dù mình vẫn không nguyện ý làm đóa hoa kia.
Đạo lữ? Miệng nói cũng vô dụng thôi, ngươi cũng phải đi đến con đường đó rồi hẳn nói... bây giờ chúng ta thật sự là người của hai thế giới.
"Sao cô không hỏi tiếp?" Sở Qua cảm thấy kì lạ.
"Từ từ mà hỏi, nhất thời hỏi quá nhiều, ta cũng không nhớ được. Đầu tiên phải nhìn tổng thể, có liên hệ trước sau cũng có thể đoán được, nếu đoán không được lại hỏi ngươi. Ngươi cũng có việc cần làm, nếu ta nhớ lầm không thì ngươi còn phải lên chương mới?"
"Ừm..."
"Ngươi đi làm việc của mình, ngày tháng còn rất dài."
Sở Qua cảm thấy cô gái này sau khi mặc trang phục hiện đại liền trở nên thấu hiểu lòng người hơn? Cái thái độ trước đó hễ động một tí là muốn đánh người kia gần như thay đổi 360o... chẳng lẽ những lời nói thẳng thắng kia của mình lại có hiệu quả đến như vậy sao?
Dường như đoán được hắn đang nghĩ cái gì, Thu Vô Tế cười nhạt: "Chẳng qua cũng chỉ là cuộc sống mà thôi, sống ở đâu mà chẳng phải sống, cần gì phải khẩn trương sợ sệt. Trước đây không biết, thật để phụ thần chê cười."
Xem ra là đã triệt để thích ứng rồi đây, thật to gan. Sở Qua cẩn thận đi từng bước về phòng, quay đầu nhìn Thu Vô Tế, trên người mặc bộ trang phục công sở ngồi trên sô pha xem phim, sự quái dị trong lòng nhiều vô cùng.
Càng ngày càng giống chuyện đó rồi.
Cảm giác một gia đình.
Đang lúc nghĩ như vậy, Sở Qua đột nhiên cảm thấy có chút hoa mắt.
Thu Vô Tế ngồi tại đó dần trở nên mờ nhạt.
Trong lòng của hắn nhảy một cái, nhanh chóng đi trở về, quả nhiên Thu Vô Tế đứng dậy, thân hình dần dần hóa thành hư vô, lộ ra một nụ cười mỉm: "Xem ra sự bổ sung của ngươi tạm thời cũng không thể để ta ở lại đây quá lâu được... ta không thể ỷ lại nơi đây, trở về phải tiếp tục tôi luyện thần hồn, tranh thủ lần tiếp theo có thể ở đây lâu hơn một chút..."
Sở Qua: "..."
Ta cũng mới ngắm váy ngắn vớ đen không lâu, ít ra cũng phải để ta nhìn no có được không?
Âm thanh Thu Vô Tế bắt đầu trở nên xa xăm: "Đối với ta mà nói, bên kia cũng rất quan trọng... ta cũng thử xem, bây giờ đã biết kịch bản, Độc Thủ Ma Quân còn ám toán được ta hay không? Đây là đạo của chúng ta, không phải sao?"
Âm thanh vang vọng, người đã không thấy.
Trên ghế sô pha lưu lại tất cả quần áo của nàng, ngay cả một sợi tơ cũng không mang đi được.
Sở Qua lại hoàn toàn không có tiếc nuối rằng không nhìn thấy nàng lộ hàng lúc biến mất. Hắn ngây ngốc nhìn xem gian phòng trống rỗng, cùng mớ quần áo trên ghế sô pha, nửa ngày không nói gì.
Vừa mới nghĩ đến một gia đình trong nháy mắt liền tan vỡ, giống như một trò đùa.
Sự trống vắng nhắc nhở Sở Qua, đây không phải là cô chị cả nơi công sở thời hiện đại, bọn họ là người cách thế chân chính.