Chương 3: Thu Vô Tế (1)
Khoảng cách từ nhà trọ của Sở Qua đến quán cà phê sang trọng kia rất xa, đối với một người viết lách online chân không bước ra khỏi cửa mà nói, sống ở ngoại ô hay ở trung tâm thành thị vốn cũng không có khác biệt nhiều, khác biệt lớn nhất chính là tiền thuê phòng rẻ hơn rất nhiều.
Tùy tiện ăn bát mì xào, trở lại nhà trọ thì sắc trời đã chạng vạng tối, phòng khách nho nhỏ có chút ảm đạm.
Ngôi nhà có một phòng khách cùng hai phòng ngủ, hai gian phòng đều không có ánh đèn, mà một gian trong đó lại truyền đến âm thanh đánh máy lốp bốp, giai điệu tung bay nhảy nhót trên đầu ngón tay trong một gian phòng lờ mờ, truyền vào trong phòng khách cũng tối đen như vậy, rõ ràng là có người có âm thanh, nhưng càng lộ rõ cái nhà thuê này trống trải và buồn tẻ.
Đó là bạn viết lách của Sở Qua, cùng nhau chia sẻ tiền thuê nhà.
Người bạn này có cái tên sặc mùi phong cách cổ xưa, gọi là Trương Kỳ Nhân. Lúc đầu khi Sở Qua lên diễn đàn viết lách tuyên bố tin tức cùng nhau thuê nhà là cố ý muốn tìm một người bạn viết lách để có thể xúc tiến cùng nhau, Trương Kỳ Nhân cũng đang tìm phòng thuê, đôi bên vừa gặp mặt đã thấy hợp nhau nên đã ở chung được nửa năm.
Cuối cùng phát hiện cái gọi là đôi bạn cùng tiến, kỳ thực cũng chỉ là cái rắm.
"Ăn hay chưa?" Sở Qua thuận miệng hỏi.
Tiếng đáp lại từ trong phòng truyền đến: "Vừa rồi đang muốn tùy tiện làm một tí, thì bỗng nhiên suy nghĩ tràn về như muốn đái tháo... Sao? Giờ này trở về thì việc xem mắt của cậu cũng đã tan tành rồi đúng không?"
"Cũng như suy nghĩ của cậu, tan tành cả rồi." Sở Qua đẩy cửa phòng của mình ra, đang muốn vào trong.
Âm thanh gõ bàn phím sát vách kia rốt cục cũng đã ngừng, một tên gầy gò đeo kính xuất hiện bên cạnh cửa, đánh giá ngoại hình đi xem mắt của Sở Qua, tặc lưỡi nói: "Sở ca nhà chúng ta kỳ thực rất có phong cách của Ngô Ngạn Tổ á, còn người nữ kia được mấy điểm?"
Sở Qua tức giận: "0 điểm."
Cho mẹ nó đủ điểm, không cho 0 điểm, đó là thao tác cơ bản.
Trương Kỳ Nhân rất nhanh lộ ra vẻ mặt "Ta hiểu", cảm thấy rất là tiếc nuối: "Cũng không để lại tấm hình cho huynh đệ chiêm ngưỡng một cái..."
Sở Qua không nói, thầm nghĩ nếu quả thực chụp hình chắc hắn sẽ bị nói là lấy hình ở trên mạng nào đó để lòe người... xem mắt làm sao có cô gái xinh đẹp như vậy được?
Trương Kỳ Nhân hỏi: "Lần này lại là vì nguyên nhân gì? Hộ khẩu? Tiền? Nhà?"
Sở Qua nhìn y một cái bỗng nhiên cười nói, bỗng nhiên cười nói: "Bởi vì nhóm chúng ta là nhóm không có việc làm á."
Trên gương mặt cười hì hì của Trương Kỳ Nhân đột nhiên có chút ngưng trệ, bỗng nhiên quát lớn: "Bọn này ếch ngồi đáy giếng hiểu cái gì, 30 năm hà đông 30 năm hà tây, chớ khinh... a, cậu còn có thể cho là thiếu niên hay không?"
Sở Qua không trả lời câu hỏi cuối cùng kia, chỉ là nói: "Cho nên cố lên nha, sớm một chút bơi tới hà tây."
Trương Kỳ Nhân gật gật đầu: "Đúng rồi Sở ca, ngày mai sách mới của ta lên kệ, nhớ vào thúc giục chương mới nha."
"Ta vẫn nhớ, chưa quên được đâu."
"Cảm ơn trước nha... Ta, ta có hơi hoảng." Trương Kỳ Nhân vô thức xoa tay, thấp giọng: "Số liệu gần đây... dường như hơi ít."
Số liệu của y cũng đã nói trước rất nhiều lần. Sở Qua cũng cảm thấy là có hơi ít, nhưng cũng chỉ có thể lặp lại câu cổ vũ mà hắn đã nói rất nhiều lần: "Đừng sợ, cái thứ này vốn dĩ rất mơ hồ, có người có số lượt xem rất cao nhưng không có mấy người đặt mua, có người thì lượt xem ít nhưng ngược lại là lượt mua rất nhiều... dù sao sống hay chết cũng chỉ một đao kia, khẩn trương cũng vô dụng..."
Trương Kỳ Nhân miễn cưỡng cười một cái: "Cũng phải, quản nó làm gì, sống hay chết cũng đều như vậy, nổi tiếng thì đi kiếm gái, còn nếu không nổi tiếng thì ta sẽ đi làm gái luôn vậy!"
Sở Qua: "... cậu có từng nghĩ qua khả năng khiến cậu chưa thể nổi tiếng là vì quá hèn mọn."
"Nói nghe cứ như cậu không hèn mọn vậy, vậy ai đã viết quyển sách Tỷ Muội Song..."
"Cho nên ta cũng không nổi tiếng."
"Vậy cậu có còn viết hay không viết Tỷ Muội?"
"Viết."
"... Cậu đúng là người chung thế hệ với ta."
Trong lòng Trương Kỳ Nhân mang nặng sự tình, liền không tiếp tục trò chuyện, hai người trở về phòng riêng của mình, Sở Qua pha một tách trà, ngồi trước bàn vi tính, mở văn kiện ra, bây giờ trừ khi là đi nhà xí hắn sẽ không cử động nữa.
Đây chính là cuộc sống thường ngày của Sở Qua cùng Trương Kỳ Nhân.
Nếu không phải là bởi vì Sở Qua đi xem mắt là một chủ đề hiện thực, kỳ thực hai người này bình thường cũng không mấy nói chuyện phiếm cùng nhau, bọn họ rõ ràng là ở chung một chỗ, nhưng ngược lại là đã quen chat với nhau trên mạng .
Quang cảnh thường thấy nhất là, hai người sánh vai nhau ngồi ăn cơm trong tiệm ăn nhanh dưới lầu, lại cùng lúc cầm điện thoại chém gió bên trong nhóm tác giả... so với gương mặt thực ngoài đời thì bọn họ càng quen thuộc hơn với avatar trong nhóm.
Sở Qua nghi ngờ rằng nếu cứ tiếp tục như thế, bản thân có đánh mất đi khả năng ngôn ngữ hay không... hôm nay ở trước mặt Cố Nhược Ngôn tuy rằng hắn nói năng lưu loát, nhưng lại khiến cô ấy không hiểu hắn muốn nói gì. Cũng đã có ít nhân tố thể hiện hắn không thể thích ứng với những giao tiếp bình thường.