Chương 37: Nỗ lực của hắn (2)
Thu Vô Tế nhìn bóng lưng của y rời đi, trong lòng biết, cái dây tơ hồng mà ai đó đã se bậy đến bước này đã có thể thật sự triệt để đoạn tuyệt.
Trên lý luận cái phó bản này vốn dĩ là thiết kế riêng cho Sở Thiên Ca, những người khác chỉ là vai phụ, nhưng đã là người trong đó, Thu Vô Tế cũng không phải là không có chỗ tốt.
Thanh long thuế lân là vật cần thiết để nàng tạo dựng đại trận tứ tượng, cái này cũng không đề cập nữa. Đúng là trong họa có phúc, trong quá trình nàng lấy độc trị độc này, hoàn toàn có khả năng dẫn đến đột tử, mà ý chí long huyết trên thanh long thuế lân chính là vật rèn luyện thần hồn tốt nhất.
Rèn luyện thần hồn... Thu Vô Tế đưa tay với lấy thanh long thuế lân, vuốt ve vết máu mơ hồ phía trên.
Lần sau qua đó, có thể ở lại bao lâu?...
"Tác giả dường như không hợp thói thường, chính tay Thu Vô Tế hái nấm giải độc sao?"
"Cái nấm này có phải là cây nấm mà ta đang nghĩ kia không?"
"Sở Thiên Ca giày vò nửa ngày, chỉ có thể vào đó nói mấy câu với Thu Vô Tế liền rời khỏi hay sao? Cái này cũng có thể coi như vận khí tốt được Thu Vô Tế coi trọng để bồi dưỡng, vậy là xong việc rồi sao?"
"Sở đại, nếu cậu bị bắt trói rồi thì nháy mắt mấy cái ra hiệu với."
"Xong rồi, lúc đầu tớ cứ tưởng sách này là văn hậu cung, bây giờ sao lại cảm thấy không đúng lắm nhỉ?"
"Tác giả là tên ngốc sao? Chơi tớ hả?"
Sở Qua dựa lưng vào ghế ngồi, im lặng mà nhìn sự bạo phát của khu bình luận, một câu cũng không hề trả lời.
Đây là kết quả đương nhiên, văn hậu cung thiết kế nữ chính trúng độc, cũng không dùng xuân dược giải độc cái bản cũ soạn lại kia, tốt xấu gì nhân vật chính cũng phải vào đó dìu đỡ một chút, ám muội một chút, còn hay dở thế nào là xem vào khả năng viết lách của ngươi. Biết bao nhiêu thân sĩ đã đọc mấy ngày tình tiết của phó bản, chỉ là đợi đến giờ khắc này mà thôi.
Vậy mà viết cũng không viết, nữ chính trúng độc cũng như không trúng, vậy cái kịch bản này thiết kế ra để làm gì, cái này còn viết văn hậu cung cái rắm?
Đọc giả nháo loạn cả trời là rất bình thường, đổi lại nếu Sở Qua đọc phải cuốn sách như thế này, cũng sẽ chửi con mẹ nó cho xem.
Nhưng Thu Vô Tế đã từng nói, không cho phép đụng đụng chạm chạm.
Đừng nói nàng không cho phép, chính Sở Qua cũng không muốn như vậy.
Tên Sở Thiên Ca đó cũng xứng sao?
Hừm.
Cho dù phải chịu nguy cơ quyển sách bị triệt để vùi dập, tự ghen với nhân vật chính của mình, Sở Qua cũng không biết bản thân có phải là tác giả kỳ quặc nhất mà xưa nay chưa từng có, sau này cũng sẽ không có hay không. Nhưng hắn không hối hận.
Chỉ vì lúm đồng tiền xinh đẹp kiều diễm kia của Thu Vô Tế mà thôi, cũng không hối hận.
Về phần tương lai của quyển sách... cứ thử xem đề án trước đây của Trương Kỳ Nhân có được hay không... giống như chơi cổ phiếu vậy, từ từ mà chuyển đổi, thậm chí cũng không cần từ từ, cứ trực tiếp đổi thành không có nữ chính, hồng nhan đều khô héo, cũng không phải không được, tự nhiên sẽ có một nhóm đọc giả chấp nhận.
Sở Qua thậm chí còn toát ra một ý nghĩ cấp tiến hơn, trực tiếp xem Thu Vô Tế là nhân vật chính, viết thành văn đại nữ chủ là xong việc. Nghĩ đến điều này bản thân cũng có chút buồn cười, nếu như nói chuyển cổ phiếu thành thành tích có thể còn tốt hơn, nếu đổi thành không có nữ chính, còn có thể có một số đọc giả, thành tích cũng không phải là chết chắc, vẫn còn có cơ hội. Nhưng nếu đổi là đại nữ chủ, đó chính là chết không còn nghi ngờ gì, bởi vì đây không phải là truyện nữ cường.
Sở Qua cười một trận, tự tìm niềm vui trong sự đau khổ, cuối cùng Sở Qua vẫn nhẹ giọng thở dài.
Mặc dù có thể nói là đã bước ra khỏi lao ngục do mình thiết kế... nhưng tiền đồ vẫn chưa thấy đâu, vẫn đang đánh cược.
Huống hồ ai cũng không muốn bị mắng như tát nước vào mặt a...
Hắn lắc đầu, đưa tay tắt trang mạng, nhắm mắt làm ngơ. Cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm, ly nước đã hết, Sở Qua đứng dậy, chuẩn bị đi lấy nước uống.
Vừa mới quay đầu, đã nhìn thấy Thu Vô Tế đứng im ở phía sau, ánh mắt như mới thu hồi từ trang mạng vừa tắt kia, nhìn thẳng vào mặt hắn.
Hai người mặt đối mặt đứng đó, yên lặng nhìn đối phương. Trong tay Sở Qua còn cầm theo cái ly, nhìn qua có chút buồn cười, nhưng hai người đều không để ý.
Trong mắt hai người dường như có cái gì đó bao phủ, nhìn không rõ nữa.
Qua một hồi lâu, Thu Vô Tế khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."