Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài Rồi Phải Làm Sao Đây? (Dịch)

Chương 9: Con đường gian nan (1)

Chương 9: Con đường gian nan (1)


Thu Vô Tế tức giận đến nỗi cả tịnh thất đều bị nàng phá cho sắp nổ tung, nhưng trong nhất thời nàng cũng không có cách nào có thể phá giới thêm lần nữa.
"Người đâu!" Tông môn giữa núi vang vọng âm thanh bao hàm lửa giận của Thu Vô Tế: "Mau đi đến chỗ cất giữ bí kiếp của tông môn lấy cho ta Huyền Võ Lân Tinh, Loạn Không Chi Toa, Thỉnh Thiên Địa Mê Phản Đại Trận!"
Các tông môn trưởng lão bị dọa đến mặt trắng bệch: "Tông chủ, cái này có phải là ngài đây sắp độ kiếp hay không? Cái cái cái này vẫn chưa tới thời điểm mà!"
Thu Vô Tế nghiến răng: "Dựa vào cái gì mà chưa tới thời điểm, bản tọa đúng là muốn độ kiếp!"
Không phải cũng đều là phi thăng sao?
Tiên giới so với cái thế giới có pháp bảo đánh chữ vuông vắn kia, có khác nhau sao?
Thu Vô Tế lại khua chiêng gõ trống chuẩn bị phá giới, đêm nay Sở Qua có mất ngủ cũng là chuyện đương nhiên.
Cũng không biết rõ dưới trạng thái đã "Khám phá sự thật" của Thu Vô Tế bây giờ, những gì hắn viết còn có hay không ảnh hưởng đến tư duy của nàng?
Mặc kệ là có ảnh hưởng hay không, nhưng hẳn nàng đều có thể sẽ phát hiện a?
Một câu kia tuyên bố ra ngoài, chính hắn cũng có cảm giác đang mở chiếc hộp pandora ma quái ra, vừa là khẩn trương lại rất kích thích, luôn có cảm giác Thu Vô Tế sẽ thẹn quá thành giận mà ra giết người, xoay đi xoay lại cũng không cách nào chợp mắt được.
Bất cứ một trận gió đêm nào thổi qua, hắn cũng cảm giác có phải hay không Thu Vô Tế xuất hiện, bị dọa đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh nhìn sang, không có cái gì.
Vẫn tốt vẫn tốt, chắc hẳn không phải là lúc nào nàng cũng có thể ra, đó còn không phải là muốn lấy mạng hắn sao.
Mất ngủ đến hơn 2 giờ đêm, quả thực không cách nào có thể nằm tiếp được, liền dứt khoát bò dậy tiếp tục đánh máy.
Vừa rồi đăng tải chương quá gấp, luôn cả lỗi chính tả cũng chưa kịp tra, càng quên đề cử chương giúp Trương Kỳ Nhân.
12 giờ trưa hôm nay Trương Kỳ Nhân có đăng tải một bài, là bằng hữu giúp y đề cử một chút là việc nên làm, tốt nhất buổi sáng lại đăng thêm một chương, có thể ở cuối chương giúp Trương Kỳ Nhân đề cử một chút.
Kết quả là sau khi bật máy tính lên, hắn ngồi ngây ra đấy nửa ngày, trong đầu chỉ toàn bột nhão, mãi về sau cũng không biết viết tiếp như thế nào.
Toàn bộ cốt truyện cũng đã sụp đổ, còn viết tiếp cái con khỉ á.
Sở Qua do dự một chút, click sang khu bình luận. Trước kia căn bản hắn vốn không dám nhìn, cảm giác tâm tư của nữ chính chuyển đổi như thế thể nào cũng bị người ta mắng chết, kết quả, sau khi mở ra xem, mắt hắn choáng váng.
Khu bình luận lại là khen ngợi chiếm đa số... chỉ bất quá những khen ngợi đó ngược lại khiến Sở Qua có chút khó chịu.
"Cái này đúng rồi! Thu Vô Tế một nữ nhân như thế, nghĩ gì đến một đệ tử cấp thấp, ta còn nghĩ rằng thiết kế nhân vật sẽ sụp đổ, còn tốt còn tốt, xem như vớt lại."
"Không sai, hậu cung của chúng ta cũng không thể mở nhanh như vậy, từ từ chinh phục mới có cảm giác."
Sở Qua nhịn không được nữa nhanh chóng đổi tên đại diện rồi trả lời: "Sao lại nhanh được? Cứ xem như cuối cùng không chuyển đổi như vậy, chỉ là nghĩ đến nhân vật chính bất quá cũng chỉ là để làm nền mà thôi, cũng không phải đã yêu, bát tự cũng còn thiếu một nét đây này."
"Nói thì nói như thế... ai kêu tác giả xuất thân từ viết văn hậu cung, chỉ cần viết như thế thôi cũng đã khiến cho người ta có cảm giác gần thành rồi, dù sao thì cũng sẽ là gần như thế."
"Đúng, chính là cảm giác quá nhanh."
Sở Qua giận không chỗ phát tiết: "Còn chưa phát sinh chuyện gì mà đã ngầm thừa nhận có phát sinh, sau đó thì bảo quá nhanh, thật chỉ có các ngươi mới làm vậy, vạn nhất không được thì sao?"
"Làm sao có thể, ngươi không đi xem quyển sách trước của tác giả đi... ngươi có dám đánh cược với ta không?"
Sở Qua: "..."
Nếu là lúc trước Sở Qua cũng không dám đánh cược cái này.
Vốn dĩ là đương nhiên sẽ được á...
Nhưng bây giờ...
Hắn ngẩng đầu nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên bật cười.
Bỗng nhiên cảm giác, nếu quả thực viết Thu Vô Tế cùng nhân vật chính không có liên quan gì, nói không chừng là chuyện tốt mới đúng... tự mình trước kia sao lại nghĩ giống như đã xóa mất một chút gì đó.
Kể chuyện xưa quan trọng nhất chẳng lẽ không phải là khiến cho người ta có cảm giác nhớ nhung để người ta đoán không được phần tiếp theo sẽ như thế nào sao? Bây giờ khiến cho tất cả mọi người chưa gì đều đã ngầm thừa nhận sẽ phát sinh cái gì, thậm chí còn thay tác giả thừa nhận luôn, vậy thì lấy đâu ra cảm giác nhớ nhung đây?
Cốt truyện chủ yếu có lẽ vẫn được, nhưng về mặt tình cảm thì đã không có gì hồi hộp, chỉ còn lại xem chút quá trình, đây cũng không phải là không thể, chỉ là cũng không khoa học, cảm giác giống như bị què một chân.
Dù sao Thu Vô Tế cũng không cho hắn viết theo suy nghĩ ban đầu, vậy cứ dứt khoát sửa lại toàn bộ cốt truyện, vừa vặn thoát ly suy đoán của tất cả mọi người, cũng không phải hắn không viết được những câu chuyện khác.
Hậu quả nghiêm trọng nhất là bị vùi dập giữa chợ, cũng không phải là chưa từng bị vùi dập qua.
Trăn trở đến nửa đêm, phiền muộn đã tiêu tan hết, Sở Qua cười ha ha một tiếng, trả lời: "Cược thì cược."
Nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, trực tiếp offline.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất