Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ (Dịch - Full)

Chương 116

Tôi lái xe cẩn thận, cũng không đi nhanh, bởi vì cô ta không ôm tôi, cũng không nắm vành xe phía sau.

Lúc đi qua một ngã tư, có một nhóm thanh niên trẻ tuổi lái xe điện ra đường hóng gió trêи một con đường khác. Tám người chia ra chở nhau trêи bốn chiếc xe, nhìn có vẻ chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, để tóc dài hoặc là nhuộm đủ màu. Mấy chiếc xe điện lao như bay, còn nhanh hơn cả xe máy của tôi, vừa qua khỏi ngã tư thoáng cái đã đuổi kịp tôi.

Có lẽ là vì tư thế duyên dáng của Bạch Vi, hoặc vì chiếc váy dài phất phơ của cô ta, nên nhóm thanh niên trẻ tuổi đó đột nhiên đi chậm lại, vây quanh chiếc xe gắn máy của tôi.

Sau đó, nhóm trẻ loi choi đó không kiêng kị gì mà nhìn chằm chằm vào Bạch Vi, có mấy đứa còn huýt sáo.

Đối diện với ánh mắt lố lăng và điệu huýt sáo của đám trẻ loi choi, Bạch Vi vội vàng ôm tôi từ phía sau như rất sợ hãi.

Tôi thấy hơi bực bội, đẩy kính chắn gió của mũ bảo hiểm lên, nghiêng đầu nhìn thằng nhóc tóc vàng ở gần nhất, nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Ở thôn nào đấy?”

Thằng nhóc tóc vàng kia không hề sợ hãi mà hất cằm đầy khiêu khích, khi cậu ta vừa định mở miệng thì thằng nhóc gầy gò ngồi sau cậu ta vội vàng ghé đến bên tai đối phương nói mấy câu gì đó.

Sau đó, tên nhóc tóc vàng hơi biến sắc mặt, vội vàng vặn tay ga định chạy lên phía trước. Thằng nhóc gầy ngồi phía sau cậu ta cũng vẫy tay với đám bạn khác tỏ ý mau chóng rời đi.

“Cút ra đằng sau đi.” Tôi bực mình chửi một câu.

“Mày là thằng nào hả?” Một cậu thanh niên để tóc dài không hiểu tình hình bực dọc hỏi.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, tên nhóc gầy gò lúc nãy đã hét lên với cậu ta: “Người ở thôn bên vừa ngồi tù về đó, trước kia học ở trong thị trấn, quen biết rất nhiều người ở đây.”

Cậu thanh niên tóc dài kia cũng hơi biến sắc mặt, sau đó ngoan ngoãn đi chậm lại giống như thằng nhóc tóc vàng lúc trước, nhưng trong miệng vẫn khẽ lầm bầm.

Thời cấp hai và cấp ba tôi đều học ở thị trấn, đúng là cũng quen biết rất nhiều người. Trước kia khi phương tiện giao thông chủ yếu là xe gắn máy, rất nhiều bạn học lái xe vào thôn kiếm tôi chơi, sau đó sẽ đi khắp nơi hò hét giống như đám thanh niên hiện tại. Cho đến lớp mười một, mười hai, tôi mới chuyên tâm học rồi thi vào một trường đại học bình thường ở tỉnh Quế của chúng tôi.

Vậy nên, tôi rất hiểu tâm lý của đám nhóc loi choi này, bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nhiều người chèn ép ít người, nói đại ra một cái tên có chút tiếng tăm là bọn chúng sẽ không dám vớ vẩn nữa.

Quan trọng nhất là chuyện tôi ngồi tù đã truyền khắp các thôn xung quanh, nhất là đám nhóc loi choi này rất thích bàn luận ai làm những chuyện gì hay ai bị bắt, dạng đánh người bị thương mới phải vào tù như tôi chính là kiểu bọn họ thảo luận nhiều nhất. Sau khi truyền tới truyền lui, bọn họ thậm chí còn biến tôi thành một người cực kỳ độc ác hay ma thành quỷ một cách kì diệu…

Thật ra, lúc còn trẻ, tôi cũng từng làm những chuyện vừa ngu xuẩn vừa nổi loạn như vậy.

Thấy đám nhóc này tản ra và chủ động đi chậm lại, tôi không quan tâm đến bọn nó nữa, chỉ giữ nguyên tốc độ trước kia tiến về phía trước.

“Phương Dương, đi nhanh hơn một chút đi, tôi sợ bọn chúng lại đuổi theo.”

Bạch Vi hình như vẫn rất căng thẳng, cô ta ôm lấy eo tôi, còn thúc giục.

Tôi mỉm cười: “Giám đốc Bạch, không phải sợ, bọn chúng chỉ là một đám nhóc loi choi mà thôi.”

Để cô ta yên tâm, tôi vẫn tăng tốc lên một chút.

Khi đi cách đám nhóc kia xa dần, Bạch Vi mới thở phào một hơi, thả lỏng hai tay đang ôm tôi ra.

Tôi vội nói: “Cô nắm lấy áo tôi đi, con đường này không được bằng phẳng lắm, tôi sợ lúc xe đi nhanh lại chòng chành thì không an toàn.”

Hình như Bạch Vi do dự một lúc, sau đó nắm lấy vạt áo hai bên hông tôi.

Một lát sau, cô ta đột nhiên nói: “Vừa rồi anh hung dữ như vậy không sợ bọn nó đánh anh à? Đến lúc đó lại liên lụy đến tôi thì làm sao? Ở đây rừng hoang núi thẳm.”

“Ha ha, đám nhóc choi choi đó chỉ biết dọa yếu sợ mạnh, muốn đối phó chúng thì phải làm dữ hơn bọn chúng, như vậy chúng nó mới sợ. Vả lại, cho dù bọn chúng có muốn đánh tôi thì xe điện cũng không đuổi kịp xe máy của tôi đâu.”

Thật ra, tôi không nói cho cô ta biết, nếu bọn nó thật sự cậy đông muốn đánh nhau một trận thì một mình tôi cũng có thể giải quyết tám người bọn nó.

“Phương Dương, hình như anh rất hiểu mấy người này nhỉ, có phải lúc còn trẻ anh cũng như bọn họ không.”

“Không, mặc dù lúc đó tôi cũng hay đánh nhau, cũng thích lái xe máy đi chơi khắp nơi với bạn bè, nhưng tôi không nhuộm tóc xanh đỏ tím vàng như chúng nó, bởi vì bố tôi sẽ đánh tôi mất.”

“Vậy… thời trẻ hẳn anh cũng rất đẹp trai nhỉ, có phải thường hay đưa bạn gái ra ngoài hóng gió không?”

“Ha ha, giám đốc Bạch, lẽ nào bây giờ tôi không đẹp trai nữa à?”

“Ừ.”

Tôi lại cười, nhớ lại lúc xưa, nói: “Hồi đó tôi cũng không dám yêu đương, bởi vì không hiểu, vả lại bố tôi cũng sẽ đánh tôi. Sau khi lên cấp ba, ngay cả thời gian lái xe máy đi lêu lổng khắp nơi cũng càng lúc càng ít, nên lấy đâu ra thời gian yêu đương.”

“Vậy còn Lâm Lạc Thủy?”

Nụ cười của tôi đông cứng lại, một lát sau, tôi lắc đầu nói: “Lâm Lạc Thủy không phải ở chỗ chúng tôi, lúc học đại học tôi mới quen cô ấy, cô ấy cũng chưa từng đến nhà tôi bao giờ.”

Dường như Bạch Vi đã cảm giác được sự thay đổi trong tâm trạng của tôi, nên không hỏi tiếp nữa.

Tôi cũng không muốn chủ động nhắc đến chuyện này, chỉ chuyên tâm lái xe.

“Phương Dương, anh và Lâm Lạc Thủy ở bên nhau như thế nào?” Vài phút sau, cô ta lại đột nhiên hỏi.

Tôi nghĩ ngợi rồi đáp: “Lúc tôi đi học muốn tìm người yêu rồi, thấy cô ấy xinh đẹp nên theo đuổi thôi.”

“Anh trả lời nghiêm túc đi.”

“Nghiêm túc đấy còn gì.”

“Sao anh lại thích cô ấy?”

“Ừm… Tôi muốn ở trêи cô ấy nên thích cô ấy thôi.”

“Hạ lưu.”

Bạch Vi lầm bầm, đánh vào lưng tôi.

“Ha ha, những gì tôi nói vốn dĩ là thật mà, trai gái thời trẻ đều muốn nếm trái cấm còn gì? Nhất là kiểu đàn ông tinh lực dồi dào, thẳng đến không thể thẳng hơn như tôi.”

Bạch Vi lại đánh tôi một cái.

“Đúng rồi, giám đốc Bạch, trước kia cô từng yêu ai chưa? Tôi thật sự rất hiếu kì vấn đề này.”

Bạch Vi ngẩn người, như không ngờ tới tôi sẽ đột nhiên hỏi về vấn đề này.

Thật ra trước kia, tôi cũng từng hỏi, nhưng đó là đang châm chọc cô ta mà thôi.

Do dự một chốc, Bạch Vi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”

“Bởi vì hiếu kì.”

“Thế sao tôi phải trả lời cho anh.”

“Bao nhiêu câu hỏi của cô tôi đều trả lời rồi, bây giờ tôi chỉ mới hỏi cô một câu thôi đấy.”

Bạch Vi trầm mặc giây lát, đột nhiên nói câu “Chưa”.

“Chưa gì cơ?” Tôi có chút không hiểu.

“Chưa từng yêu ai.”

Cô ta tức giận lại đánh vào lưng tôi một cái.

Tôi thấy hơi bất ngờ: “Giám đốc Bạch, không phải chứ, cô xinh đẹp như vậy, cũng đã tới… mà lại chưa yêu ai?”

“Câu ở giữa vừa rồi anh muốn nói cái gì đấy? Có phải là muốn nói tôi đã tới tuổi này rồi không?”

“Không… Ý tôi là cũng đã tới thời đại này rồi.”

“Hừ!”

“Ừm, Giám đốc Bạch, cô thật sự chưa từng yêu ai à?”

“Ừ.”

“Sao có thể thế được? Cô xinh đẹp như vậy, phải có biết bao người đàn ông xếp hàng theo đuổi cô mới đúng chứ.”

“Thời trung học, tôi không muốn yêu, cũng không có thời gian yêu. Lên đại học thì học ở nước ngoài, mà tôi thì không thích đàn ông ngoại quốc.”

“Ừm, nên là vậy, nước phù sa không thể chảy ra ruộng ngoài.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất