Sangsu đáp lễ, nhìn tôi mỉm cười, Suchat nói khách sao: “Cậu Dương, lần này vất vả cho cậu rồi.”
Tôi mỉm cười khiêm tốn: “Ông Suchat khách sáo rồi.”
Đỗ Minh Cường tiếp lời: “Đều là người mình cả, không cần khách sáo như vậy, ngồi đi.”
Hai người phục vụ đứng bên cạnh chòi nghỉ mát đi tới, kéo ghế giúp tôi và Đỗ Minh Cường. Sau khi chúng tôi ngồi xuống, Suchat bèn dặn nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Rất nhanh, lần lượt từng người phục vụ đẩy xe đồ ăn tới, bưng lên những món ăn Xiêng La, rất đẹp mắt, hơn nữa sắc, hương, vị đều đủ cả. Tất cả đều là những món mà tôi không biết tên.
Đỗ Minh Cường và Suchat không đề cập tới chuyện của Đồng An Chi mà vừa ăn vừa nói đủ các chuyện nặng nhẹ khác nhau. Suchat hỏi chuyện công việc của tôi, Sangsu còn chủ động hỏi xem bình thường tôi có gặp vấn đề gì khi làm việc hay không, nếu như có thì cứ nói với gã bất cứ lúc nào, gã có thể giúp tôi giải quyết.
Tôi cũng không câu nệ gì cả, ngoại trừ việc trả lời lịch sự ra thì giống như ăn một bữa cơm với bạn bè vậy.
Sau khi mọi người ăn uống no say, nhân viên phục vụ dọn hết bát đĩa xuống và đưa đồ tráng miệng cũng hoa quả lên, Suchat lôi ra một hộp xì gà vô cùng tinh xảo, rút một điếu, cắt bỏ đầu niêm phong rồi đưa cho tôi.
Tôi cảm ơn một tiếng, từ chối một cách lịch sự và lấy ra thuốc lá luôn mang theo bên mình.
Lúc trước, tôi từng thử qua thứ kia nhưng tôi đã quen hút thuốc lá nên khi hút xì gà, tôi cứ theo thói quen hít vào phổi, kết quả bị sặc gần chết, từ đó về sau không có hứng thú với thứ đồ này nữa.
Đỗ Minh Cường giống tôi, cũng quen hút thuốc lá, chỉ có Sangsu và Suchat mỗi người châm một điếu xì gà rồi thêm một ly rượu mạnh, tỏ ra vô cùng hưởng thụ.
Sau khi đợi nhân viên phục vụ đi hết, Đỗ Minh Cường khẽ ho một tiếng: “Bàn chuyện chính thôi!”
Suchat và Sangsu gật đầu, nghiêm túc nhìn ông ta.
Đỗ Minh Cường nói: “Theo thông tin mà tôi có được, lần trước, khi Đồng An Chi đến Xiêng La, ông ấy đã tới Bangkok ở phía nam, Pattaya, Phuki,… Sau này lại tới Chiêng May, nhìn trúng được mấy mảnh đất ở Pattaya và Chiêng May, lúc ấy ông ấy đã cho người làm điều tra thị trường và phân tích dự án rồi. Chỉ là sau đó, vợ con ông ấy bị bắt cóc nên mới vội vã tạm ngừng.”
“Tối hôm qua, từ trong nội dung trao đổi của ông ấy với A Dương, có thể thấy được ông ấy rất có hứng thú với mấy dự án kia. Mấy ngày nữa, ông ấy sẽ tới Chiêng May, chúng ta nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, thuyết phục ông ấy hợp tác để đạt được mục đích của chúng ta.”
“Nhưng chúng ta chưa bao giờ làm bất động sản, không có chút kinh nghiệm hay tài nguyên nào về mặt này để chia sẻ với ông ấy. Hơn nữa, ông ấy biết thân phận của chúng ta, trừ ông Sangsu. Vấn đề nằm ở đây, muốn thuyết phục ông ấy hợp tác với chúng ta, chúng ta có thể cho ông ta những gì?”
Đỗ Minh Cường không nói tiếp mà nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó nhìn Sangsu và Suchat.
Suchat khẽ lắc lắc ly rượu trong tay, cười nói: “Cường, ông là người đưa ra ý kiến hợp tác với Đồng An Chi để chúng ta tiến vào lĩnh vực bất động sản, chắc chắn ông đã nghĩ được cách từ sớm rồi, đừng vòng vo nữa, nhanh nói ra đi.”
Sangsu cũng gật đầu: “Cường, ông nói đi, trừ việc tôi không thể trích ra được nhiều tiền như mấy ông thì tôi có thể giải quyết được một vài vấn đề về phía nhà nước và tài chính.”
Đỗ Minh Cường cười: “Sangsu, không cần ông để tâm đến vấn đề tiền bạc đâu, tôi và Suchat sẽ giải quyết giúp ông. Sau này chúng ta sẽ bàn luận chi tiết cụ thể. Việc ông cần lo chủ yếu là về mặt hành chính và tài chính, thứ nhất là đánh giá tác động môi trường EIA và giấy phép xây dựng và những phê chuẩn hành chính khác; thứ hai là việc vay vốn ngân hàng, chúng tôi muốn Đồng An Chi có thể càng nhanh chóng và thuận lợi lấy được tiền vay vốn dự án tại Xiêng La.”
“Tôi và Suchat sẽ giúp ông ấy dọn dẹp những vật cản phi hành chính và phi tài chính. Hơn nữa chúng tôi còn phải biến khuyết điểm thành ưu điểm. Nếu chúng ta chưa từng làm bất động sản bao giờ, không có kinh nghiệm và tài nguyên vậy thì cứ để mọi chuyện cho Đồng An Chi làm. Chúng ta dùng những đồng tiền sạch sẽ đầu tư vào đó, cùng đầu tư với ông ta và thành lập một công ty, cho ông ta quyền quản lý và quyền quyết định tuyệt đối. Chúng ta sẽ không tham dự vào mấy chuyện quản lý vận hành công ty, triển khai các dự án,...
“Công ty của Đồng An Chi ở Malaysia đã làm được hai dự án, có đầy đủ kinh nghiệm vận hành dự án ở nước ngoài. Khẳng định đội ngũ của ông ấy làm việc rất tốt. Chúng ta có thể giúp ông ta đi gom đất, đi Bangkok, Pattaya, đảo Phuki để làm dự án du lịch. Đến khi ấy, chúng ta có thể ngồi mát ăn bát vàng rồi.”
Nói xong xuôi, Đỗ Minh Cường rít một hơi, sau đó nhấc ly rượu lên, hướng về phía tôi, Suchat và Sangsu quơ quơ, ra hiệu: “Mọi người thấy sao? Đồng An Chi sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta không?”
Tôi không biểu lộ ra, chỉ im lặng cúi đầu suy ngẫm.
Suchat và Sangsu cũng rơi vào trạng thái trầm ngâm.
Sau một hồi, Suchat lên tiếng trước: “Cường nói rất đúng, tôi không có ý kiến gì, cũng không có gì bổ sung.”
Sangsu cũng gật gật đầu: “Cường, nếu như là hai miếng đất mà ông nói với tôi vào tối hôm qua, EIA với giấy phép xây dựng không có gì đáng ngại, về phía ngân hàng… Chắc cũng không có vấn đề gì lớn.”
Đỗ Minh Cường mỉm cười hài lòng: “Không có gì đáng ngại là được. Vừa nãy tôi quên không nói một điều, chúng ta phải để A Dương nhập bọn, bởi vì cậu ta từng cứu mạng vợ và con của Đồng An Chi, có ơn với ông Đồng An Chi này, quan hệ của hai người cũng rất tốt, Đồng An Chi đánh giá cậu ta rất cao. Chúng ta phải để A Dương làm người đứng giữa, gắn kết quan hệ của chúng ta với Đồng An Chi.”
Ánh mắt Suchat chứa ý cười khi nhìn tôi, gật đầu nói: “Đấy là điều đương nhiên, tôi cũng đánh giá cao Dương, tính cách của cậu ta có sức hút đặc biệt, luôn khiến người khác dễ dàng bị khuất phục.”
Tôi khoát tay đầy khiêm tốn: “Ông Suchat quá khen rồi. Tôi cần học hỏi ở các vị nhiều lắm.”
“Ha ha, mấy cậu xem, cái tính cách nhã nhặn mà trầm ổn, bình tĩnh này hiếm thấy được ở trên người lớp trẻ bây giờ lắm.”
Đỗ Minh Cường cũng tiếp lời: “Ông đừng thấy bình thường A Dương rất nhã nhặn, khiêm tốn, thật ra cái cái tính không sợ trời không sợ đất ăn vào máu cậu ta rồi. Năm xưa, lúc ở trong tù, cậu ta hành tôi không ít đâu. Bao nhiêu năm rồi, người trẻ tuổi duy nhất mà tôi kính nể chỉ có cậu ta thôi.”
Đối mặt với những lời khen của Đỗ Minh Cường và Suchat, tôi không biết nên đáp lại như nào, chỉ đành cúi đầu cười.
“Dương, phía bên cảnh sát vẫn chưa khen thưởng cậu về chuyện giải cứu con tin lần trước đúng không?” Đột nhiên Sangsu hỏi.
Tôi đáp: “Đúng vậy, Natcha nói bên trên đang bàn bạc cách thức khen thưởng, chắc một thời gian nữa sẽ có kết quả.”
Sangsu gật đầu: “Ừm. Nếu đã vậy, tôi sẽ nghĩ cách để lấy cho cậu cái danh hiệu Công dân vinh dự do chính quyền thành phố cấp. Công dân danh dự được nhà nước công nhận có thể hưởng nhiều đãi ngộ như người dân Chiêng May, bao gồm cả quyền cư trú lâu dài và sở hữu đất đai, có thể quản lý bất động sản. Như vậy, khi cậu hợp tác với Đồng An Chi sẽ có được hiệu quả càng lớn.”
Vừa mới nói dứt, hai mắt Đỗ Minh Cường sáng lên: “Đúng, đúng, cho cậu ta cái danh hiệu 'Công dân danh dự', như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
Suchat cũng gật đầu liên tục: “Không tồi, đây là một cách hay, thao tác cụ thể có khó lắm không? Có cần xoay sở gì không?”
Sangsu lắc đầu: “Không quá khó, nếu có gì cần xoay sở, tự tôi làm cũng được.”
“Vậy được, vất vả cho anh rồi.”
Tôi cũng vội vã cảm kích, nói: “Ông Sangsu, vô cùng cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”