Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ (Dịch - Full)

Chương 50 Đánh người

"Được, vậy anh..." Giọng nói trong trẻo của Văn Giai vang lên, nhưng có vẻ cô ấy nhanh chóng nhận ra điều gì đó, lời mới nói được một nửa đã dừng lại.

Tôi bất lực, áy náy, trong lòng đột nhiên có cảm giác cực kỳ khó chịu.

Cô gái mới quen được hai ngày này, như một cánh bướm chạm đến trái tim tôi.

Tôi rất muốn nói cho cô ấy biết, những lời tôi vừa nói chỉ là lừa cô ấy thôi, tôi sẽ nhanh chóng về nước, nhanh chóng đi tìm cô ấy.

Nhưng tôi không thể nói được.

Cuộc điện thoại chìm vào sự yên lặng ngắn ngủi, đầu bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên giọng nói trong trẻo ngọt ngào của Văn Giai: "Phương Dương, vậy trong khoảng thời gian này tôi sẽ không làm phiền anh nữa, nếu rảnh nhớ phải đến tìm tôi nhé, tôi vẫn muốn viết về anh, giám đốc Bạch và những chuyện xảy ra ở Chiêng May nữa."

"Ừm." Tôi khẽ đáp lời.

"Vậy tôi ngủ tiếp đây, vừa rồi bị anh đánh thức, bây giờ vẫn mệt lắm."

"Được, ngủ ngon nhé!"

"Anh cũng ngủ sớm một chút đi, chúc anh ngủ ngon."

Cúp điện thoại, tôi để điện thoại di động xuống, cúi đầu, ngẩn người.

Một lúc lâu sau, tôi không nhịn được đứng lên, mặc quần áo qua loa rồi nhanh chóng ra khỏi cửa, gọi xe ở dưới khách sạn rồi đi thẳng đến quán bar Cara.

Bởi vì tôi rất muốn đánh người.

Hơn mười một giờ đêm, khi cuộc sống về đêm bắt đầu sôi động thì quán bar Cara cũng vậy. Quán bar nhỏ khoảng trăm mét vuông tấp nập nam nữ cười nói, uống rượu.

Tôi bước vào quán bar, kéo một tên có hình xăm ở gần mình nhất lại, dùng tiếng Xiêng La hỏi: "Bansha đâu?"

Người đàn ông đó rất khó chịu hất tay tôi ra: "Mày là ai? Muốn làm gì?"

Cùng lúc đó, vài người bạn bên cạnh hắn cau mày vây quanh, tên cầm đầu vừa đẩy vai tôi, vừa dùng tiếng Xiêng La hỏi có phải tôi muốn gây chuyện không.

Tôi không biết họ có phải người của Bansha không, mà cũng lười hỏi. Tôi đấm thẳng một phát lên mặt người đó, rồi quay về phía quán bar hét lên:

"Bansha, ông cút ra đây cho tôi."

Chào đón tôi là nắm đấm của mấy tên người Xiêng La, thậm chí còn có cả chai bia.

Tôi chỉ muốn xả giận, cho nên liều mạng đánh ngã người khác, sau đó nhanh chóng bị người khác đánh ngã, rồi lại đứng lên đánh ngã người khác.

Quán bar loạn cả lên, tiếng phụ nữ hét chói tai, tiếng ồn ào, tiếng chai bia vỡ, hòa lẫn tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khiến tôi vô cùng hăng máu.

Chẳng bao lâu sau, Bansha chạy từ trong góc quán bar ra, vừa tức giận mắng chửi, vừa đá mấy tên người Xiêng La vây xung quanh tôi ra.

Một nhóm người theo sau ông ta, đè mấy tên người Xiêng La đó xuống đất nện cho một trận.

"Cậu, cậu Dương, cậu không sao chứ?"

Bansha ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt tôi, vẻ mặt khẩn trương hỏi.

"Không sao." Tôi lau máu trên trán, rồi quay sang lạnh lùng nói với ông ta.

"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu, mấy thằng khốn khiếp này không có mắt không nhận ra cậu, vậy nên mới..."

"Ha ha." Tôi cắt ngang lời ông ta: "Ông Bansha, tôi không sao, nhưng ông thì có chuyện rồi đấy."

Vừa dứt lời, tôi vung tay, đấm thật mạnh vào mũi ông ta.

Bansha ngã ra đất, nhưng nhanh chóng ngẩng đầu giơ tay ra hiệu cho đám đàn em không hiểu chuyện: "Đừng tới đây, không ai được ra tay với cậu Dương, nếu không tôi sẽ đánh chết người đó."

"Ha ha, Bansha, coi như ông thông minh."

Tôi cười lạnh đi lên trước, túm lấy cổ áo của ông ta, nói: "Ông biết tại sao tôi lại đánh ông không?"

"Không biết... Biết, biết, tôi đáng chết... Nên đánh." Bansha hoảng sợ liên tục gật đầu.

"Không, ông không biết, giờ tôi nói cho ông biết nhé! Ông có thể dẫn người bao vây tôi, có thể đánh tôi, có thể hãm hại tôi, nhưng ông không nên nói như vậy với cô ấy, nhớ cô bé ở cạnh tôi tối hôm đó không?"

"Nhớ, nhớ..."

"Ông không nên nói muốn chơi cô ấy." Tôi lại cắt ngang lời Bansha, sau đó đấm mạnh vào miệng ông ta.

Bansha đau đớn rên rỉ.

"Ông không nên nói chơi chán rồi ném cô ấy cho đàn em!"

"Ông không nên nói muốn dìm cô ấy xuống sông!"

Tôi vừa nói, vừa đấm liên tiếp vào mặt Bansha.

Khi thấy đã đủ, tôi mới dừng lại, nắm cổ áo ông ta rồi lắc: "Giờ ông đã biết tại sao lại bị đánh chưa?"

"Biết... Biết, tôi sẽ... Xin lỗi cô ấy." Bansha mơ màng nói.

"Biết là tốt rồi."

Tôi thả cổ áo ông ta ra, ông ta liền mềm nhũn ngã xuống đất.

Xung quanh đã vây thành một vòng lớn, người của Bansha, người đến quán bar chơi, dù là nam hay nữ đều yên lặng nhìn tôi.

Tôi không thèm để ý tới bọn họ, nhấc chân muốn đi ra ngoài.

"Bệnh viện... Mau đưa cậu Dương tới bệnh viện." Bansha bỗng nhiên mơ màng kêu lên.

Đàn em của ông ta nhìn nhau, nhưng không ai nhúc nhích.

Tôi lại lau máu trên trán, nói: "Không cần, tôi tự đi được."

Không biết Bansha lấy sức ở đâu ra mà chạy nhanh tới ôm chân tôi, cầu xin: "Dương, cầu xin cậu... Để tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé, nếu không... Nếu để ông Suchat biết cậu bị thương ở quán bar của tôi, tôi sẽ chết mất."

Tôi cúi đầu, nhìn người từng muốn chơi chết tôi, hãm hại tôi, nhưng giờ lại quỳ dưới chân tôi cầu xin. Tôi mềm lòng.

Thấy tôi gật đầu, Bansha vội vàng đứng lên, bảo đàn em đi lái xe, sau đó cẩn thận theo tôi ra khỏi quán bar.

Đến tận khi tôi bảo sẽ không nói chuyện này cho Suchat, ông ta mới miễn cưỡng yên lòng, còn nói nếu có cơ hội nhất định sẽ đích thân xin lỗi Văn Giai.

Chúng tôi cùng đến bệnh viện băng bó, ông ta ngoan ngoãn trả tiền thuốc men, cả buổi đều bày ra dáng vẻ nịnh nọt, còn tự đưa tôi về khách sạn.

Đêm đó tôi ngủ rất không yên giấc, thứ nhất là vì chỗ mép trán khâu bốn mũi, đầu rất đau, thứ hai là vì nằm mơ.

Tôi mơ thấy Bạch Vi, mơ thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô ta khi suýt bị Lôi Vân Bảo cưỡng hiếp, đôi chân dài trắng nõn và bộ ngực đung đưa.

Tôi còn mơ thấy Văn Giai, cô ấy giống như một con bướm bay xuyên qua làn nước, nhảy múa đón ánh sáng mặt trời.

Cuối cùng, tôi mơ thấy mình bị nhốt vào tù, trong không gian chật hẹp tối đen như mực, tôi buồn bực, tức giận, liên tục đập mạnh vào cánh cửa sắt lạnh như băng, gào thét.

Đó là trải nghiệm khó quên trong cuộc đời tôi, đen tối, dài đằng đẵng, cô đơn và trống rỗng, khiến tôi gần như sụp đổ

Cuối cùng, tôi giật mình tỉnh lại, ngồi dậy thở dốc.

Đến khi bình tĩnh lại, tôi đứng dậy vào toilet, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của mình trong gương, khóe mắt thâm tím, trán quấn băng gạc trắng, nhìn rất lâu.

Sau khi xác nhận vết thương không bị chảy máu, tôi mới yên tâm rửa mặt, sau đó yên lặng ngồi trên ghế hút thuốc.

Hơn bảy giờ sáng, tôi gõ cửa phòng La Nhất Chính, đợi một lát, xác nhận cậu ta chưa dậy liền tự đi ăn sáng, sau đó về phòng xem tivi giết thời gian.

Trong lúc đó, Đỗ Minh Cường gọi điện thoại cho tôi, nói ông ta có chuyện gấp phải về Chiêng Mai, vì quá sớm nên mới không tạm biệt tôi, bảo lúc nào tôi rảnh thì qua tìm ông ta chơi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất