Như vậy xem ra, Chung Khang Ninh này không hề đơn giản, anh ta chắc chắn là một nhân vật có đầu óc và bản lĩnh ở nơi làm việc.
Chưa biết chừng anh ta còn có người chống lưng, hoặc có chỗ dựa.
Nếu không thì một cấp dưới trực tiệp như anh ta, sao lại to gan lớn mật với Bạch Vi như vậy, dù gì thì cô ta cũng là con gái của lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn cơ mà.
Xem ra, sau này tôi phải chú ý đến thằng cha này nhiều hơn rồi.
Vì sự xuất hiện đột ngột của tôi, lại vì lời nói của Bạch Vi và Chung Khang Ninh, bầu không khí trong phòng bao chợt lắng xuống. Sau khi Chung Khang Ninh ngồi xuống, không còn ai lên tiếng nữa.
May sao đúng lúc này thì nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, bầu không khí mới đỡ ngượng ngập.
Bạch Vi bảo nhân viên phục vụ mở hai chai rượu vang, rót cho tất cả mọi người. Sau đó, cô ta nâng ly, nói mấy câu thừa thãi kiểu như mọi người đã vất vả nhiều, tiếp đó uống cạn ly rượu.
Bấy giờ, bầu không khí mới sôi nổi trở lại.
Tôi uống cạn ly rượu, đặt lại vị trí cũ, rồi rót thêm nửa ly nữa, sau đó nâng ly mỉm cười hờ hững nói với Bạch Vi: “Giám đốc Bạch, chúng ta cạn một ly nhé?”
Bạch Vi ngẩn ra, tiếp tục cau mày nhìn tôi chằm chằm.
“Sao thế, trước kia cô hiểu lầm tôi nhiều chuyện, tôi không hề bắt cô xin lỗi, bây giờ lại không chịu nể mặt tôi một chút sao?”
Nghe thấy câu nói này của tôi, sắc mặt Bạch Vi hơi phức tạp, cô ta nâng ly rượu lên cụng ly với tôi, sau đó thấp giọng nói: “Những chuyện trước kia, tôi nên xin lỗi anh, xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, tôi mong cô dùng hành động thực tế để bù đắp một số thứ cho tôi hơn.”
“Ha ha, tôi xin lỗi anh chỉ là vấn đề nguyên tắc thôi, không có nghĩa là tôi đã thay đổi cách nhìn về anh đâu, càng không có nghĩa là tôi công nhận anh. Ngược lại, tôi vẫn rất ghét anh, tôi khuyên anh đừng ôm mơ mộng hão huyền nữa.”
Dứt lời, Bạch Vi khẽ nhấp môi vào ly rượu, cô ta dường như chỉ nhấp một chút rượu mà thôi.
Tôi thờ ơ mỉm cười, sau đó uống cạn ly rượu. Tiếp theo, tôi lại rót thêm nửa ly nữa, nâng lên nói với Chung Khang Ninh đang trò chuyện vui vẻ với người khác: “Quản lý Chung, trước kia tôi có tác phong không đứng đắn, còn ăn nói không tôn trọng anh. Bây giờ, tôi xin lỗi anh tại đây, mong anh độ lượng không chấp kẻ tầm thường như tôi.”
Chung Khang Ninh ngẩn ra, do dự một lát, anh ta cũng nâng ly rượu lên như cười như không cười ha ha với tôi: “Không sao, không sao, trước kia chỉ là hiểu lầm. Đều là đồng nghiệp với nhau cả, nên bao dung, thông cảm cho nhau.”
Tôi cười ha hả uống cạn ly với anh ta, sau đó lại rót thêm rượu, mời những đồng nghiệp khác, làm quen lại với người của nhóm dự án.
Nếu muốn tán Bạch Vi, lại muốn làm việc yên ổn ở Phần mềm Trí Văn thì hòa nhập vào môi trường và tập thể là điều bắt buộc.
Có lúc, phải có khả năng sống lá mặt, đàn ông phải biết co biết duỗi. Những gì tôi biết không chỉ đơn giản là nhẫn nhục, mà tôi còn có thể thay đổi theo thời thế.
Dối trá cũng được, làm bộ làm tịch cũng chẳng sao, chỉ cần có thể khiến sự việc phát triển theo hướng mình muốn, thi thoảng đạo đức giả một chút thì có gì to tát.
Trước khi ngồi tù, tôi đã hiểu sâu sắc một điều. Mấy năm làm trong ngành tiêu thụ, tiếp xúc với đủ loại người, gặp không ít chuyện và người vô lý không chịu nổi, nên tôi đã sớm hình thành thói quen với chiêu trò trên thương thường và nơi làm việc rồi.
Ngoài ra, những năm đó, tôi còn luyện được một trình độ tửu lượng nhất định, tôi chúc rượu một vòng đám người của nhóm dự án cũng không thành vấn đề.
Nhưng khi khách sáo mời rượu những người khác, tôi không làm bộ làm tịch với Chung Khang Ninh, mà thể hiện ra một mặt chân thật của mình, cởi mở, nhưng không bất lịch sự, xoàng xĩnh nhưng chân thành.
Có lẽ vì tôi khác mọi người, cũng có lẽ vì tôi hay lảm nhảm mấy câu chuyện hài nhạy cảm chọc cười bọn họ, nên khi bữa ăn chưa kết thúc, đa số người của nhóm dự án đều đã thân thiết với tôi.
Thậm chí có mấy cô gái to gan còn mạnh dạn quấn lấy tôi nói mấy chuyện chủ đề nhạy cảm, đến Chung Khang Ninh cũng không còn ra vẻ nữa, mà cơ bản đã hòa vào tập thể, hi hi ha ha với mấy cô gái đó.
Trong đó cũng có tác dụng của hơi men, mọi người đều thả lỏng hết cỡ.
Trừ Bạch Vi, mỗi khi tôi kể chuyện một cách trắng trợn, cô ta luôn lạnh lùng khẽ hừ một tiếng ở bên cạnh.
Những đồng nghiệp khác cũng không để tâm, đa số đều đã quen với cái bản mặt lạnh lùng này của cô ta từ lâu.
Ăn cơm xong, chúng tôi lại ngồi trò chuyện thêm một lúc. Có người đề nghị đi hát karaoke, sau đó cả bọn đều tra điện thoại, hoặc gọi cho người khác hỏi xem có biết quán karaoke tiếng Hoa Hạ nào đáng tin một chút không.
Cuối cùng vẫn là Bạch Vi hỏi được, cô ta lịch sự gọi cho mấy vị lãnh đạo tầm trung và cấp cao của BTT mời họ ra ngoài chơi. Trong số đó, có Shadi và một đồng nghiệp của anh ta nói sẽ đến, đồng thời giúp chúng tôi tìm một quán phù hợp.
Thật ra, tôi muốn về khách sạn xem ti vi, nhưng sau khi nghe thấy Shadi sẽ tới, tôi đã thay đổi ý định. Anh chàng đó thích uống rượu, cũng nói chuyện hợp với tôi.
Chúng tôi đi đến quán karaoke, Shadi đã chờ ở đó. Vừa nhìn thấy cái túi lưới trên đầu tôi, Shadi cũng ngẩn ra giống người những khác, chẳng mấy sau lại ngậm chặt miệng nhịn cười.
Chào hỏi lịch sự với Bạch Vi và Chung Khang Ninh xong, Shadi mới cười ha ha nhìn tôi, hỏi: “Dương, cậu bị sao thế?”
Tôi chắp tay trước ngực chào anh ta, hơi bất đắc dĩ đáp: “Không sao, choảng nhau với người ta nên bị đánh vỡ đầu ý mà.”
“Không gặp trở ngại lớn chứ?”
“Không, vết thương nhẹ thôi, vài ngày nữa là khỏi.”
“Thế thì tốt.” Anh ta gật đầu: “À, tôi nghe nói mấy hôm trước, anh bị bắt tới đồn cảnh sát, thật không vậy?”
“Thật, quá đen, tôi bị người ta hãm hại, kết quả là bị nhốt ba ngày.”
“Ha ha ha, mùi vị không dễ chịu đâu nhỉ.”
“Nếu anh thấy thú vị, tự vào đó thì biết.”
“Không không không, tôi không muốn vào đâu. Nói đi cũng phải nói lại, hôm kia, khi tôi biết tin từ cô Vi, lúc đó, cậu đã ra ngoài rồi. Tôi chưa kịp đi giúp cậu, thật xin lỗi.”
Nói đến đây, Shadi đột nhiên sáp đến gần tai tôi, nhỏ giọng hỏi: “Dương, tôi còn nghe nói Bansha- ông chủ của quán bar Cara bị người ta đánh rất thảm. Có người trong công ty chúng tôi nói là anh làm, điều họ nói có phải là thật không?”
Tôi chỉ vào cái mũ lưới trên đầu mình: “Đúng là tôi làm, vết thương trên đầu tôi này cũng từ đó mà ra.”
Shadi dựng thẳng ngón tay cái lên: “Người ở đây đều rất ghét đám lưu manh đó, cậu đã làm chuyện mà rất nhiều người muốn nhưng không dám làm, giỏi lắm.”
“Giỏi cái gì, chỉ là manh động nhất thời thôi. Thôi, đừng nói chuyện này nữa, uống đi.”
Tôi và Shadi ngồi sóng vai, chờ nhân viên phục vụ bưng bia lên, anh ta đột nhiên lại hỏi: “Đúng rồi Dương, có cần gọi vài cô em vào chơi cùng không? Yên tâm, chuyện này ở nước tôi là hợp pháp.”
Tôi nhìn Bạch Vi đang ngồi cách không xa, lắc đầu: “Thôi, vì tôi đang theo đuổi cô Vi. Nếu anh cần thì cứ gọi, gọi hẳn vài cô vào, dẫu sao công ty chúng tôi cũng không thiếu tiền.”
“Hả? Cậu đang theo đuổi cô Vi à?” Shadi lập tức thấy thích thú.
“Ừ.”