Chương 58. Bắt Đạo Tặc 2
Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường được một tấc lại muốn tiến một thước, vội vàng ngửa ra sau trốn tránh, trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường, ánh mắt giống như muốn nói —— tiểu tặc, ngươi chán sống rồi đúng không?
Dạ Kinh Đường dừng động tác lại, tiếp theo tiến đến bên tai Lạc Ngưng, tiếng nhỏ như muỗi vo ve:
"Ta có thể nói cái gì? Ta lại không thể chạm vào ngươi, cũng không thể nằm giương mắt nhìn chứ?"
Hơi thở nóng bỏng quét qua vành tai và cái cổ, Lạc Ngưng giật mình một cái, ánh mắt trốn tránh.
Nhưng hai người mặt đối mặt không có chút động tĩnh nào thì xác thực sẽ khiến người ta nghi ngờ, nàng âm thầm cắn răng, ra hiệu về phía đầu giường, để Dạ Kinh Đường lắc giường chiếu.
"Dạo đầu cũng không có, trực tiếp bắt đầu lắc?"
Dạo đầu?
Lạc Ngưng cái hiểu cái không, sợ kéo dài quá lâu sẽ bị người tới phát giác ra có gì đó khác thường,âm thầm hạ quyết tâm ở trong lòng, dứt khoát dùng tay che kín miệng Dạ Kinh Đường, đem hắn nhấn tại trên gối đầu, sau đó đẩy người lên, dùng tay đặt lên ngực Dạ Kinh Đường, một tay thì chống vào đầu giường.
Ư… kẽo kẹt…ưm...
Trong căn phòng yên tĩnh, truyền ra tiếng kiều diễm như có như không.
Ư… kẽo kẹt…ưm...kẽo kẹt
Dạ Kinh Đường duỗi chân nằm thẳng, nhìn nữ hiệp gần trong gang tấc đang tự hành động, ánh mắt càng cổ quái hơn.
Lạc Ngưng là tư thế nằm trên, mặc dù cánh tay đệm ở ngực, không cùng hắn tiếp xúc trực tiếp, nhưng mái tóc dài như thác nước từ vai trượt xuống, vung vẩy vào mặt hắn, khiến hắn có cảm giác ngứa ngứa.
Giữa hai bên còn cách một cánh tay trắng nõn, nhưng nhìn từ bên ngoài thì đúng là tư thế nữ tử cưỡng hôn.
Dạ Kinh Đường cảm thấy biện pháp này không tệ, lập tức ngăn chặn tâm tư, chú ý động tĩnh bên ngoài, chăm chú kìm nén.
Ư… kẽo kẹt…ưm...
! !
Lạc Ngưng cảm giác được lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại và nóng ướt, cả người đều nổi da gà!
Hai bên đối mặt với nhau, có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của Dạ Kinh Đường quét qua hai gò má, mặc dù không phải là thật sự ôm hôn, nhưng xung kích mà nàng nhận được cũng không nhỏ chút nào.
Mặc dù khó mà chịu đựng được, nhưng Lạc Ngưng có kinh nghiệm bị sờ lần trước, cuối cùng vẫn đè xuống rung động trong lòng, cách một bàn tay diễn kịch với Dạ Kinh Đường, nhắm đôi mắt lại chăm chú chú ý đến động tĩnh ngoài cửa sổ.
Nhưng...
Thủ pháp tiểu tử này khinh bạc cô nương giống như mười phần thành thạo!
Lạc Ngưng vừa đè quẫn bách trong lòng xuống thì liền phát hiện Dạ Kinh Đường không nằm yên mà tay còn giơ lên, đặt ở sau gáy của nàng, sau đó thuận theo mái tóc đen trượt đến lưng, đi tới giữa lưng, rồi nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai.
Loại xúc cảm này khó mà miêu tả, Lạc Ngưng chỉ cảm thấy cái tay an ủi nhu hòa này, tựa như bàn ủi đang lướt ở trên lưng, mỗi một cái vuốt ve đều đánh thẳng tới tâm linh, để cho nàng không thể tự chủ được mà phát run, yết hầu không đè nén được mà hừ hai tiếng.
Bàn tay Lạc Ngưng khẽ nhúc nhích, đẩy cánh tay Dạ Kinh Đường ra, cảnh cáo hắn đừng sờ loạn.
Dạ Kinh Đường ngược lại thấy có chút vô tội, dù sao nam nhân hôn môi, không có khả năng hai tay thẳng tắp bất động chứ, hắn chỉ là sờ bả vai và sau lưng mà thôi, cũng không có sờ đến địa phương mẫn cảm mà.
Cảm giác được sát khí của Lạc nữ hiệp, Dạ Kinh Đường thu liễm lại một chút, mở tay ra tựa ở gối đầu, làm ra bộ dáng thiếu hiệp bị nữ hiệp cưỡng ép phải chịu nhục.
Kẽo kẹt kẽo kẹt….
Tiếng vang rất nhỏ, kéo dài gần nửa khắc đồng hồ.
Lạc Ngưng hiển nhiên đánh giá cao sức chịu đựng của mình, một tay cuộn ở trước ngực chèo chống thân thể, ngăn chặn trên thân Dạ Kinh Đường, lúc đầu cảm thấy không có gì, nhưng nhiệt độ cơ thể nam nhân không ngừng truyền đến, nàng chậm rãi bắt đầu cảm thấy toàn thân không thích hợp, mặt dần dần nóng lên, tâm loạn như ma, hô hấp không tự chủ được mà tăng thêm...
Tâm tư Lạc Ngưng hỗn loạn, chỉ có thể nhắm mắt lại, cưỡng ép nhắc nhở mình đừng chú ý những điểm này, chăm chú lắng nghe tình huống ngoài cửa sổ.
Dạ Kinh Đường thành thành thật thật mà nằm, cũng không tiếp tục vượt khỏi ranh giới, nhưng hắn dần dần phát hiện ra Lạc nữ hiệp đang đè trên người hắn có chút là lạ.
Khoảng cách giữa hai bên quá gần, hắn không thấy rõ khuôn mặt Lạc Ngưng, chỉ có thể phát giác ra nàng đang nhắm chặt mắt, hô hấp nóng lên, vạt áo bắt đầu hạ xuống.
Nguyên bản tay trái Lạc Ngưng cuộn trên bộ ngực hắn, bảo trì khoảng cách hai bên nhưng theo thời gian trôi qua, lực đạo ấn vào ngực hắn bắt đầu chậm rãi yếu đi, cuối cùng liền biến thành nửa người trên đặt ở trên ngực hắn.
Điểm chống đỡ cũng từ một cánh tay thon dài, biến thành cánh tay công thêm hai quả dưa hấu...?
Cho dù Dạ Kinh Đường có định lực hơn người đi nữa, nhưng cũng không phải thánh nhân, mắt thấy Lạc Ngưng đã dính sát vào, tay liền không tự chủ được nâng lên, lặng lẽ dời đến trên lưng, nhu hòa vuốt ve.
Lạc Ngưng nhắm đôi mặt lại, hết sức chú ý đến tình huống bên ngoài, dường như cũng không phát hiện ra động tác của hắn.
Dạ Kinh Đường nháy nháy mắt, thấy thế tay lại đi xuống mấy phần, dời đến phía trăng rằm tròn trịa cong vút.
Xuyên thấu qua làn váy, vẫn có thể cảm nhận được độ cong mềm mại căng mọng...
"Hả? !"