Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 215: C215: Chương 215

Nếu thật sự bị ai thấy thì đúng là khó mà giải thích được.

Tô Vũ nói: “Ai bảo phụ nữ có thai thì không được? Chỉ cần đối tượng không tệ là được rồi”.

Thẩm Nguyệt có cảm giác giống như bị Tô Vũ lừa, nói: “Rốt cuộc ngươi đang hạ bệ ta hay là đang khen ngươi vậy?”

Tô Vũ nói: “Gan cô lớn đấy, chưa hiểu rõ tình hình gì mà cũng dám tới”.

“Chẳng phải là vì ta nhận ra ngươi sao”, Thẩm Nguyệt hỏi: “Rốt cuộc Liên Thanh Châu ở đâu, gọi ta đến đây làm gì?”

“Liên Thanh Châu không đến đâu, là ta gọi cô tới”.

“Ngươi gọi ta đến? Vậy vì sao tờ giấy ngươi đưa cho ta lại viết tên Liên Thanh Châu?”

Tô Vũ nói: “Ta viết tên của hắn vào, chứ đâu nói là hắn gọi cô đến. Ta xin lỗi vì đã làm cô hiểu lầm nhé”.


Thẩm Nguyệt híp mắt dò xét người này dưới ánh nến, áo quần sạch sẽ, gương mặt đẹp trai, quần áo màu tối hơi lóe ra mấy phần màu tím.

Gương mặt ung dung của hắn khiến người ta mê mẩn.

Thẩm Nguyệt cắn răng nói: “Ta không thấy ngươi hối lỗi ở chỗ nào cả”.

Tô Vũ khẽ cười: “Lại bị cô phát hiện ra rồi”.

“Ngươi gọi ta đến đây chắc không phải chỉ để đấu võ mồm với ta chứ?”

“Đương nhiên rồi, ta muốn cô ở đây với ta một lúc nữa”, Tô Vũ nói với vẻ đương nhiên.

Khiến Thẩm Nguyệt thật sự muốn đánh hắn.

Thẩm Nguyệt cười khẩy: “Một lý do thật sự đáng thuyết phục đấy nhỉ, ngươi nói xem ngươi muốn ta ở bên cạnh ngươi làm gì nào?”


Tô Vũ vân vê môi, mỉm cười nói: “Ta thì làm gì cũng được, chủ yếu là xem cô có tiện hay không”.

Thẩm Nguyệt thấy nụ cười như có như không của hắn, bèn nổi giận: “Con mẹ nó, ngươi đang chơi ta đấy à?”

Tô Vũ nói: “Ta chẳng phải cũng từng bị cô chơi rồi à”.

“Lúc nào hả?”, Thẩm Nguyệt phẫn nộ: “Ta là một người bình thường, chẳng bao giờ làm loạn mối quan hệ nam nữ hết”.

Tô Vũ gõ nhẹ lên cửa sổ, hiện ra khớp xương tay rõ ràng, sau đó hắn dựa vào cửa số, thản nhiên nói: “Nhưng cô đã nói sau này cô sẽ mua ta về để ta làm trai bao của cô mà, đùa giỡn một chút thì cũng đâu ảnh hưởng gì”.

“Ngươi đúng là người đầu tiên có thể nói ra những lời thô thiển đó với vẻ ưu nhã như vậy, Tô Vũ, ta phục ngươi đấy”.

Tô Vũ khẽ cười hai tiếng, chỉ ra cửa sổ, đôi mắt bao phủ cả bóng đêm bên ngoài, thâm thúy nói: “Cô qua đây nhìn đi, có cảnh hay này”.

Thẩm Nguyệt quả nhiên lại gần, nhìn ra ngoài nhưng lại chẳng có gì cả.

Lại bị lừa.

Nhưng Tô Vũ bỗng nhiên khom người xuống, bàn tay trắng tinh chỉ vào chỗ cây ngô đồng phía xa, ấm áp nói bên tai nàng: “Nếu ta nhớ không nhầm thì cô đã ở đó và huýt sáo với ta nhỉ”.

Thẩm Nguyệt sững sờ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất