Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 283: C283: Chương 283

Thẩm Nguyệt cúi đầu làm như không có chuyện gì nhìn góc áo nói: “Không phải máu của ta, nhị nương yên tâm”.

Sau đó Ngọc Nghiên nhếch nhác quỳ xuống đất, nàng ta cảm thấy đau lòng, còn tự tát vào mặt mình.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nói: “Ngọc Ngươi, ngươi đang làm gì thế?”

Cuối cùng Ngọc Nghiên không kiềm chế được bật khóc: “Công chúa, là nô tì vô dụng, đều là lỗi của nô tì… Hôm đó, nếu không phải do nô tì chậm chạp không về thì công chúa sẽ không gặp nguy hiểm… Nô tì muốn trả thù cho công chúa nhưng vẫn nhọc công chúa đến cứu nô tì… Công chúa còn đang ở cữ, nếu để lại mầm tai họa thì nô tì khó thoát khỏi tội”.

Thẩm Nguyệt lau nước mắt trên gương mặt sưng vù lên nói: “Ngọc Nghiên, lá gan ngươi cũng không nhỏ, bây giờ còn dám lén ta cầm dao ra ngoài đâm người khác rồi”.

Ngọc Nghiên nói: “Nô tỳ ngày ngày nhìn Hương Lăng bưng canh nấu từ nhau thai công chúa đến cho Liễu thị ăn, nô tỳ thấy còn đau đớn hơn ăn thịt mình, nô tỳ không khống chế được…”

“Kết quả ngươi đánh không thắng, ngược lại còn bị các nàng đánh thành thế này”.

“Nô tỳ cầm dao chém Liễu thị và Hương Lăng mấy phát”. Ngọc Nghiên ưỡn ngực ngẩng đầu, kiêu ngạo nói ra, nói xong lại tỏ ra hơi nản lòng: “Nhưng nô tỳ quên cầm vải bố bịt miệng Liễu thị, giọng của nàng ta quá chói tai, quá ầm ĩ, thu hút những người khác đến, vậy mới khiến cho nô tỳ thất bại”.


Thẩm Nguyệt nói: “Đứng lên đi”.

“Nô tỳ có tội, không dám đứng lên”, hai mắt Ngọc Nghiên đẫm lệ ngóng nhìn Thẩm Nguyệt.

“Ta có nói là ngươi sai sao?”. Thẩm Nguyệt nói: “Chuyện hôm đó không trách ngươi, là ta phái ngươi đến chỗ của Liên Thanh Châu, là mưa to làm chậm trễ bước chân của ngươi, là ý trời!”

“Nhưng nô tỳ còn tát công chúa một cái…”

“Ồ, ta nhớ ra rồi, nếu không phải một cái tát kia của ngươi khiến ta kịp thời tỉnh táo, ta cũng không biết đó là ngày nào đêm nào nữa. Ta không trách ngươi, đứng dậy thay quần áo cho ta”.

Ngọc Nghiên lau nước mắt, lúc này mới chịu đứng dậy, đi lấy quần áo sạch sẽ thay cho Thẩm Nguyệt.

Ngày đó mưa to, Ngọc Nghiên là bởi nguyên nhân khách quan nên không kịp trở về, nhưng Triệu thị thì không phải như vậy.


Triệu thị là vì để Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt ở chung một chỗ nên cố ý rời khỏi Trì Xuân Uyển, rất lâu vẫn không trở về. Khi đó cho dù Thẩm Nguyệt gọi bà ta như thế nào thì cũng không có ai trả lời.

Rõ ràng vết xe đổ còn đó, mà Triệu thị lại như thể vết sẹo lành là quên đau, suýt tạo ra sai lầm lớn.

Thẩm Nguyệt cũng không xử lý bà ta, nếu bà ta còn muốn ở lại Trì Xuân Uyển thì ở, nếu như không muốn, vậy Thẩm Nguyệt cũng không ép buộc.

Chỉ là chuyện bên người Thẩm Nguyệt sẽ giao cho Ngọc Nghiên và Thôi thị đi làm, sẽ không để cho Triệu thị phụ trách nữa.

Nhất định phải giữ bí mật chuyện Tần Như Lương bị cắt đứt một gân tay với bên ngoài.

Bằng không, Đại Sở sẽ không cần đại tướng quân một tay, mà Dạ Lương thua trận trước đó không lâu vốn đã chẳng yên phận, nếu biết chủ tướng đánh bại bọn họ lúc trước bị tàn phế một tay, chỉ sợ chúng sẽ càng không chịu sống yên.

Khi ấy, đám hạ nhân của phủ tướng quân đều lùi ra canh giữ bên ngoài Phù Dung Uyển, không ai biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, càng không biết hắn ta bị đứt gân mạch một cánh tay. Bọn hạ nhân chỉ biết Tần Như Lương bị trúng một đao.

Sau đó viện chủ đổi rất nhiều đại phu để chữa trị vết thương trên cánh tay của Tần Như Lương.

Có điều, đứt gân tay không dễ dàng chữa trị như vậy. Dù vết thương khép lại, khả năng hoạt động của cánh tay cũng không bằng trước, không thể dùng lực, đối với một người tập võ, như thế đã coi như bị phế.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất