Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 73: C73: Chương 73

Thẩm Nguyệt hơi khựng lại, híp mắt nhìn nô tỳ vừa nói lời kia, rồi quay người lại, ưu nhã đứng trong sảnh.

Hai nha hoàn bị dẫn vào quỳ rạp xuống đất, không dám lừa gạt, không thể làm gì khác ngoài việc nói thật.

Một trong hai nha hoàn run rẩy nói: “Vào lúc chính ngọ, đám nô tỳ quét dọn trong hậu hoa viên thì thấy một người giống công chúa đi ngang qua rừng cây”.

“Có phải đi ra hồ ở hậu viện không?”

Một người khác vội gật đầu: “Đúng ạ”.

Tần Như Lương gào lên: “Thẩm Nguyệt, nhân chứng đây rồi, ngươi còn cãi lại không!”

Hương Phiến vừa khóc vừa cười, nàng ta không ngờ đột nhiên lại có chuyển biến, đúng là trời đang giúp nàng ta mà!


Nàng ta nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Đúng thế, giờ đã có người đứng ra chỉ ngươi rồi, ngươi còn chống chế gì nữa!”

Thẩm Nguyệt nhìn hai nha hoàn: “Tốt lắm, để ta hỏi các ngươi, khi ấy ta đi một mình hay có người đi cùng?”. Bạ𝘯‎ đa𝘯g‎ đọc‎ tr𝘶yệ𝘯‎ tại‎ --‎ 𝒯r𝗨𝒎tr𝘶y‎ ệ𝘯.𝚅N‎ --

Nha hoàn cẩn thận nhớ lại rồi nói: “Khi ấy công chúa không đi một mình mà là có một nha hoàn đi cùng”.

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Ngọc Nghiên bị ta cử ra ngoài phủ, sau khi về thì không thấy bóng dáng đâu, Triệu mụ đến chỗ quản gia hỏi thì mới biết có người đưa nàng ta ra dược phòng, điểm này quản gia làm chứng. Mà khi Triệu mụ đi làm đồ ăn trưa cho ta thì có người trong bếp làm chứng được. Trì Xuân Uyển ta tổng cộng chỉ có hai nha hoàn, vậy nha hoàn ngươi thấy là ai?”

Cả hai nha hoàn đều lắc đầu.

Một người nói: “Lúc đó nàng ta cúi đầu, nô tỳ không thấy rõ mặt, nhưng nàng ta mặc áo sam màu vàng, đầu búi song kế, chúng nô tỳ cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng”.


“Áo sam vàng, đầu búi song kế à?”, Thẩm Nguyệt híp mắt, chậm rãi nở nụ cười, chỉ vào Hương Phiến: “Các ngươi xem có phải bộ dáng này không?”

Hương Phiến ngạc nhiên trừng lớn mắt.

Nha hoàn chỉ kể lại tình huống khi ấy, nhưng Thẩm Nguyệt lại rất hợp lý mà dẫn dắt bọn họ chỉ vào mục tiêu cuối cùng là Hương Phiến.

Bởi vì vừa khéo nàng ta đang ăn mặc như thế. Mặc dù bùn đã dính vào người, nhưng không xóa đi màu sắc quần áo của nàng ta hay là búi tóc mà nàng ta chải.

Từ lúc chuyện xảy ra đến giờ, nàng ta còn chưa kịp thay đồ.

Nha hoàn ngẩng đầu nhìn Hương Phiến rồi lại cúi thấp đầu, không dám khẳng định mà cũng không dám phủ nhận: “Có thể là chúng nô tỳ nhận lầm người, Hương Phiến là nha hoàn của Liễu phu nhân, sao có thể ở bên cạnh công chúa được ạ”.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Đúng thế, nếu lúc ấy nàng ta dẫn ta đi đến hồ ở hậu viện, để lại Mi Vũ ở đó một mình không người chăm sóc, khiến Mi Vũ trượt chân ngã xuống hồ thì tội cũng lớn lắm”.

Hương Phiến á khẩu, mồ hôi tuôn ra như mưa: “Không phải… Không phải như vậy đâu… Rõ ràng là ngươi dẫn phu nhân đến hồ…”

Thẩm Nguyệt ung dung nói: “Ngươi nói là ta chủ động dẫn Mi Vũ qua đó, vậy sao lại có nha hoàn thấy ta đi cùng ngươi vậy? Không phải nên là Ngọc Nghiên dẫn Mi Vũ qua à? Nếu ta thực sự đi tới đó, ngươi xuất hiện thì cũng là do Mi Vũ chủ động dẫn ta đấy chứ? Ngươi nói Mi Vũ muốn hòa giải với ta, vậy sao lại chọn một nơi như thế? Nàng ta xưa nay không phải thích ở trong đình mát à? Chẳng lẽ là ngay từ đầu nàng ta đã định trượt chân ngã xuống, diễn khổ nhục kế để Tần tướng quân thông cảm rồi chèn ép ta?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất