Nghiêm Tiểu Ngũ không biết suy nghĩ của hắn, cô bé càng hét càng lớn tiếng, càng hét càng vui sướng.
Không biết Đình ca là ai không sao cả, không biết đại tướng quân là ai cũng chẳng hề gì, dù sao thì hét thế này cũng chẳng sai!
“Đình ca, Đình ca, Đại tướng quân, đỉnh quá đi!” Cô bé kêu lên the thé, vừa vẫy tay vừa nhảy cẫng lên vài cái, trong phút sơ ý còn đẩy cả Lam Thuần ra.
Vi Ánh Trúc vội càng nhường chỗ của mình cho Nghiêm Tiểu Ngũ để tránh cản trở động tác của cô bé.
Đường Hoài Chuẩn che mắt không dám tiếp tục nhìn nữa, rồi hắn kéo thê tử đến cạnh bàn ngồi ăn bánh uống trà, tránh xa nha đầu hấp này.
“Lẽ nào hai lần trước Bảo Nha cũng thế này?” Vi Ánh Trúc nhìn bộ dạng vừa hét vừa nhảy kia với vẻ kính nể, nàng hỏi.
Đường Hoài Châu đau đầu trả lời: “Chỉ có hơn chứ không có kém.”
Vi Ánh Trúc sửng sốt mà mở to hai mắt.
“Giờ nàng đã hiểu vì sao trước khi ra cửa ta phải răn bảo nhiều lần chưa?”
Vi Ánh Trúc gật đầu ra chiều đã hiểu, cuối cùng nàng cũng đã hiểu nỗi khổ tâm của phu quân.
“Đình ca!!!” Đường Quân Dao cũng bị tiếng hét vui sướng của Nghiêm Tiểu Ngũ làm cho kích động, cuối cùng nàng không kìm được mà hét một tiếng. Hét xong, nàng đột nhiên nhớ tới lời dặn của huynh trưởng vì thế nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía Đường Hoài Châu một cái, sau đó lại vờ như chưa từng làm chuyện vừa rồi mà tiếp tục nhếch môi nhìn chằm chằm về phía Hạ Thiệu Đình đang cưỡi ngựa đi về phía này.
Từ khi tiến vào cổng thành, Hạ Thiệu Đình vẫn luôn để ý quán trà tiệm cơm ở hai bên đường, hắn mong có thể giống như mấy lần trước đây, vừa vào cổng thành đã trông thấy vẻ mặt niềm nở đón hắn quay về.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc vang lên trong tiếng reo hò nhiệt tình của dân chúng, nhìn theo hướng phát ra âm thành thì nhìn thấy trên tầng của quán trà cách đó không xa là một tiểu cô nương xa lạ đang nhìn về phía mình vừa hét vừa nhảy, mà bên cạnh tiểu cô nương này còn có một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc đang nhìn mình nở nụ cười tươi đẹp.
Đối mắt hắn lập tức sáng lên, ánh mắt khóa chặt dung nhan của người nọ, không nỡ rời đi.
“Ớ? Cô nương, ngài ấy đang nhìn người kìa? Ngài ấy nhìn thấy chúng ta, nhìn thấy chúng ta kìa!” Lam Thuần vẫn luôn ép mình ngậm chặt mồm để không được nói nhiều cũng chú ý tới ánh mắt của Hạ Thiệu Đình, nàng ta không kìm được mà buông bàn tay đang bịt mồm ra rồi nói.
Lực chú ý của Đường Quân Dao hoàn toàn đặt vào người của người nọ, nên nàng cũng nhận ra đối phương đang nhìn mình, trong lòng nàng vừa vui mừng vừa đắc ý.
Nàng biết mà! Cho dù nàng ở nơi nào thì huynh ấy sẽ luôn nhanh chóng tìm ra mình.
Nụ cười tươi rói như đào mận, rực rỡ như ánh nắng mặt trời, rồi lại giống như trộn thêm cả đường mật, khiến hắn cho dù chỉ nhìn thấy từ xa, thì trái tim cũng cảm thấy ngọt ngào ấm áp.
Sau nhiều năm xa cách, đồ lừa đảo của hắn đã trưởng thành rồi! Nay nàng đã trở thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều.
Khóe môi hắn từ từ cong lên, bao nhiêu mệt mọi trên đường tan biến trong thoáng chốc.
Cho dù hắn đi đến đâu, vẫn luôn có một người đang chờ hắn, chờ một ngày ngày quay trở về.
Loại cảm giác an tâm không nói nên lời ấy, chỉ có người này mới có thể mang lại cho hắn.
Mãi đến khi bóng dáng của Hạ Thiệu Đình dần hòa vào đoàn người và không thể tìm thấy được, Đường Quân Dao mới thu lại ánh mắt một cách lưu luyến, còn Nghiêm Tiểu Ngũ cũng đã hét mệt, cô bé chạy đến ngồi bên bàn tròn, với tay cầm lấy chén trà đầy ắp rồi tu liền một lúc hai chén, bấy giờ cô bé mới cảm thấy cổ họng khàn đặc của mình dễ chịu một chút.
Vi Ánh Trúc tận mắt nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của tiểu cô nương thì không khỏi chết lặng nửa ngày trời không thốt nổi thành lời.
Đường Hoài Châu xoa đầu, ra chiều không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Hắn không nên đồng ý đưa mấy đứa này đến đây!
Đường Quân Dao cũng kệ hắn, nàng vừa cười vừa xoa đầu của Nghiêm Tiểu Ngũ, tỏ ý khen ngợi: “A Vũ quá xuất sắc luôn, không ngờ ngươi vẫn nhớ rõ.”
Nghiêm Tiểu Ngũ không biết nàng nói ‘nhớ rõ’ cái gì, cô bé chỉ biết rằng Dao Dao đang khen mình, điều này chứng tỏ lúc nãy mình đã làm chuyện đúng đắn, vì thế trong lòng vô cùng vui sướng, cười đến độ đôi mắt tròn xoe cong cong như hai vầng trăng non.
Đường Hoài Châu thở dài thườn thượt, thầm thề rằng: “Lần sau, cho dù Đường Bảo Nha có nói thế nào thì hắn cũng không mang nàng đến đây nữa. Lần này con bé an phận rồi nhưng lần lại đến lượt người bên cạnh con bé phát bệnh.
Đại quân giành được chiến thắng vang dội trở về, Triệu Nguyên Hựu đỡ Thiên Hi đế bước xuống thềm đá cẩm thạch, sau khi xác nhận cơ thể ông đã ổn định thì hắn mới lặng lẽ rút tay về.
Sức khỏe của phụ hoàng ngày một yếu hơn, thỉnh thoảng ông sẽ ngủ thiếp khi đang xem tấu chương, mà những điều này hắn đều thấy rõ, nhưng phụ hoàng cứ một mực muốn giấu mọi người, thế nên hắn chỉ đành vờ như không biết.
Hắn biết phụ hoàng lo cho giang sơn, cũng lo lắng cho mình, hắn hận không thể học hết đạo làm vua mà người truyền dạy cho mình trong một khoảng thời gian nhất định.
Hắn biết mình không phải là người thông minh gì, nên chỉ đành cố nén âu sầu, bỏ ăn bỏ ngủ mà nỗ lực học tập, học cách trở thành một người kế vị đạt chuẩn, có thể khiến cho phụ hoàng yên tâm hơn.
Hôm nay tinh thần Thiên Hi đế vô cùng tốt, ông nhìn chàng tướng quân trẻ tuổi do một tay mình bồi dưỡng, hắn mặc giáp bạc, dáng người cao lớn rắn rỏi, giờ đang nện những bước chân mạnh mẽ về phía mình.
Ánh nắng trên người chàng tướng quân trẻ tuổi ánh lên sắc vàng chói mắt, ông khẽ híp mắt lại, trong thoáng mơ màng, dường như ông đã trông thấy chính mình của quá khứ, mình của khi đó có khuôn mặt trẻ trung, thân thể tráng kiện.
Hạ Thiệu Đình cố nén xúc động trong lòng mà sải bước về phía trước, sau đó hắn quỳ một gối xuống, cất cao giọng nói: “Thần – Hạ Thiệu Đình tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ngay sau đó, tướng lĩnh phía sau hắn cũng đồng loạt quỳ lạy, tiếng hô “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” vang vọng mây xanh, cũng khiến cho những người có mặt ở đây bỗng nhiên cảm thấy giây phút này thật hào hùng, lòng ai cũng tràn ngập niềm tự hòa.
“Phụ hoàng?” Thấy ông mãi không có phản ứng, cũng không bảo mọi người đứng lên, Triệu Nguyên Hựu bèn nhỏ giọng nhắc nhở.
Thiên Hi đế cuối cùng cũng hoàn hồn, đang định bước tới nâng ái tướng lên thì chợt thấy cơ thể mình chao đảo một cái, may mà Triệu Nguyên Hựu vẫn luôn chú ý tới ông nhanh tay nhanh mắt kịp thời giúp ông ổn định lại.
Ông lấy lại bình tĩnh, thầm cười khổ một tiếng, mới đứng chút xíu mà ông đã không chịu nổi, có thể thấy cơ thể của ông sắp đến giới hạn rồi.
“Bình thân.” Ông cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ bình ổn.
Đường Tùng Niên đứng gần hai cha con Hoàng đế nhất, đương nhiên ông cũng phát hiện ra sự bất thường của Thiên Hi đế, thầm kinh hãi.
Cơ thể của bệ hạ đã kém tới mức này rồi sao?
Hai năm nay Thiên Hi đế dần dần giao lại những việc triều chính quan trọng cho Thái tử, còn bản thân ông ( Thiên Hi đế) ngồi trấn tĩnh một bên trong tư thế sẵn sàng trợ giúp, thế nên trong triều rất ít người bàn tán chuyện này.
Mà trong vòng hai năm này, Thái tử cũng dần tôi luyện được bản lĩnh, cho dù tính tình hắn vẫn ôn hòa như cũ, những đã không còn ai dám ức hiếp hắn vì hắn còn trẻ, càng không dám cậy già lên mặt trước mặt hắn.
Đường Tùng Niên thu trọn vào mắt những thay đổi này, song càng thêm phụ sát đất vị hoàng đế đang ngồi trên long ngai kia.
Có thể dốc sức trải đường vì người kế nghiệp như vậy, chí khí của bệ hạ thật sự đã vượt qúa khả năng của người thường. Phóng tầm mắt nhìn những các triều đại hoàng đế trước, có được mấy người có thể làm đến mức như bệ hạ?
Có thể gặp được minh quân, là may mắn của ông, là may mắn của văn võ bá quan, và càng là may may của thần dân trong thiên hạ!
Đường Quân Dao lơ đãng lật xem cuốn kịch bản hoàn chỉnh mà Đường Hoài Miễn viết dựa theo ý chính của cốt truyện mà nàng cung cấp, thế nhưng ngay cả một chữ cũng không lọt vào đầu.
Ngũ công chúa không nhìn nổi nữa, nàng ta rút phắt cuốn tiểu thuyết trong tay nàng ra, trừng mắt với nàng: “Chẳng biết tâm trí đã bay đến chỗ nào rồi, còn giả đò làm cái gì?”
Đường Quân Dao cũng không phủ nhận, ngồi xuống cạnh nàng ta rồi nở một nụ cười lấy lòng: “Tam tẩu, tẩu có biết tiệc mừng công trong cung bao giờ mới kết thúc không?”
Ngũ công chúa bị một tiếng Tam tẩu ngọt sớt của nàng làm cho lâng lâng, không đùa nàng mà nói: “Theo những gì ta biết thì cũng sắp kết thúc rồi đấy.”
Đôi mắt Đường Quân Dao sáng bừng.
Có phải nàng sắp được nhìn thấy Đình ca rồi không?
Ngũ công chúa thấy vẻ mặt tràn ngập vui sướng cùng chờ mong của nàng, thì vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy vui mừng lắm thay.
Không hổ là đứa bé nàng trông mà lớn, tính tình giống hệt như mình lúc đó, nếu đã nhìn trúng mục tiêu thì sẽ dốc sức thực hiện mà không hề sợ hãi.
Sau khi tiệc mừng công kết thúc, Đường Tùng Niên bị chuốc một đống rượu đã ngà ngà say, vừa mới bước ra khỏi nội điện đã thấy đầu choáng mắt hoa, lập tức có một đôi tay vững vàng đỡ lấy ông.
“Đại nhân cẩn thận.”
Ông day thái dương, nhìn thật kỹ người nọ, bấy giờ mới nhận ra người đang đỡ mình chính là Hạ Thiệu Đình, thế là ông nhanh chóng giả bộ uy nghiêm mà ừ một tiếng.
“Đại nhân, hay là để cháu đỡ người về phủ nhé?” Hạ Thiệu Đình kính cẩn nói, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Làm sao Đường Tùng Niên lại không biết ý đồ của hắn, ông cười nhạo một tiếng, toan từ chối thì lại trông thấy Đỗ Thành Trung đang định bước đến đây, vì thế ông gật đầu nói: “Như thế cũng tốt.”
Hạ Thiệu Đình không ngờ ông sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, hắn lập tức vui mừng khôn siết, song lại sợ ông phát hiện ra ý đồ của mình nên vội vàng nhịn xuống.
“Đại nhân, đi chậm thôi, cẩn thận thềm đá.”
Suốt buổi tiệc mừng công hôm nay, Đỗ Thành Trung vẫn luôn tìm cơ hội để nói vài câu với Hạ Thiệu Đình, nhưng bên cạnh Hạ Thiệu đình có quá nhiều người vây quay, ngay cả bệ hạ và Thái tử cũng không ngừng nói chuyện cùng hắn, nên ông không thể tìm được thời cơ thích hợp.
Khó khăn lắm mới kết thúc tiệc mừng công, ông còn chưa kịp tiến tới thì Hạ Thiệu Đình đã dìu Đường Tùng Niên đi mất, ông ta tức đến độ gân xanh trên trán đập đồn dập, nhưng lại không thể phát cáu.
Vốn Hạ Thiệu Đình định tới đây để gặp Đường Quân Dao. Nhưng ai dè sau khi về phủ, Đường Tùng Niên lại khăng khăng giữ hắn ở thư phòng, nói tào lao hết chuyện Đông sang Tây. Conf Đường Tùng Niên, khi ông thấy dáng vẻ sốt ruột mà vò đầu bứt tai của hắn nhưng vẫn không dám phản kháng lại mình thì xém nữa không kìm được mà phì cười.
Rõ ràng ở trước đại điện còn là một đại tướng quân oai phong, sao bỗng chốc đã biến thành một thằng nhãi ngốc nghếch thế này!?
“Cha ơi, nương bảo con đưa canh giải rượu tới cho người.” Một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau lưng, Hạ Thiệu Đình mừng rỡ khôn cùng, quay người nhìn lại, đập vào mắt hắn quả nhiên chính là một đôi mắt xinh đẹp đang đong đầy ý cười.
Thấy hai người liếc mắt nhìn nhau như chốn không người, Đường Tùng Niên ho mạnh một tiếng, nhắc nhở con họ chú ý đến sự tồn tại của mình.
Đường Quân Dao lấy lại bình tĩnh, bưng canh giải rượu đặt trên bàn: “Cha, canh giải rượu đây ạ.”
Đường Tùng Niên vờ như không thấy ánh mắt nôn nóng của nữ nhi, ông chỉ hối: “Được rồi, đặt canh giải rượu xuống rồi ra ngoài đi, cha cùng Hạ tướng quân còn phải nói chính sự.”
Đường Quân Dai ngừng một lát, rồi khẽ nói: “Đường đại nhân, một vừa hai phải thôi nhé!”
Đường Tùng Niên làm bộ không nghe thấy.
“Sao con thấy cái bình ngọc nguyên chất màu trắng này càng nhìn càng đẹp ….”
“Được rồi được rồi, Hạ tướng quân, ta còn có việc phải làm!” Đường Tùng Niên cuống cuồng cắt ngang lời nàng, thúc giục.
“Vâng ạ, con thay mặt Đình ca đa dạ cha.” Đường Quân Dao cười tủm tỉm nói, sau đó kéo Hạ Thiệu Đình đang đăm chiêu ra cửa.
Đi được vài bước, nàng lại lùi lại, ló nửa mặt vào trong phòng, lanh lảnh nói: “Cha, nếu quỹ đen không đủ dùng thì con có thể hiếu kình người mất lượng, con có tiền mà!”
“Đi đi đi, đi mau đi mau!” Sắc mặt Đường Tùng Niên lập tức sầm xuống, tức giận mà trực tiếp phất tay với nàng.
Những tên có tiền thật sự quá đáng ghét!