Edit: Mộc
Bạch Y Hàm lại chặn Trầm Ngạn Hiên ở cửa công ty lần nữa, cô ta vừa ra viện không lâu, sắc mặt còn có vẻ tái nhợt bệnh tật.
“Ngạn Hiên, anh đừng trốn tránh em nữa, trả lời em đi!” Vẻ mặt cô ta có phần kích động, một tay giữ chặt tay áo anh, trong mắt lóe lên tia sáng hy vọng, nhỏ nhặt nhưng cố chấp, “Tại sao lại hủy bỏ lễ đính hôn vì em, vì sao vào lúc đó anh lại chọn tới bên cạnh em? Không phải anh đã nói sau này sẽ không đối xử đặc biệt với em nữa sao? Vậy vì sao em vừa gặp chuyện không may thì anh đã lo lắng như thế, anh…”
“Đủ rồi!” Trầm Ngạn Hiên hét lên, anh không khống chế nổi tâm trạng mình nữa, trong mắt đầy tơ máu, “Đi ra, đừng tới làm phiền tôi.”
Bạch Y Hàm sợ hãi co rúm người lại, không nhịn được lo lắng, “Ngạn Hiên, anh sao thế?” Lúc này cô ta còn chưa biết tin Diệp Tử mất tích, cũng có thể là có biết nhưng lựa chọn quên đi.
Trầm Ngạn Hiên cảm thấy trong đầu như lắp một cái mô tơ đang chuyển động không ngừng, anh không biết có phải bị kích thích nên bản tính tà ác bộc phát không mà mình lại cười châm chọc Bạch Y Hàm, “Không phải cô đã ở cạnh người khác rồi sao? Hôn cũng hôn rồi, làm cũng làm rồi, cô sinh bệnh, anh ta cũng luôn bận rộn ở viện để chăm sóc cô. Thế nào? Cảm thấy một người không đủ à, muốn một chân đạp hai thuyền sao? Chứng minh sức quyến rũ không gì sánh kịp của mình ấy hả.”
“Trầm Ngạn Hiên!” Bạch Y Hàm trợn tròn mắt, cô ta không tin nổi là anh sẽ nói ra những lời ác độc đến thế.
Trầm Ngạn Hiên hít sâu một hơi, mệt mỏi xoa mi tâm, “Xin lỗi, đại khái là trong lòng tôi đã oán trách cô quá nhiều lần nên mới trút hết lên một mình cô. Thật ra không liên quan gì đến cô cả, đều là lỗi của tôi. Sau này đừng tới tìm tôi nữa. Cô biết không, mỗi giây mỗi phút tôi đều hối hận vì hôm ấy đã hoãn lễ đính hôn vì cô.”
Anh đi thẳng về nhà, trong phòng vẫn sạch sẽ ngăn nắp đến đáng sợ như cũ. Anh cởi cà vạt một cách thô bạo, ném áo khoác sang một bên.
Điện thoại di động vẫn không có bất kì tin tức gì của Diệp Tử. Trầm Ngạn Hiên ngồi xuống trước ti vi, lại nghe chiếc đĩa kia, nóng nảy và tức giận nhất thời lắng xuống theo tiếng đàn piano.
Ngay vào lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Nếu như có thể, anh hy vọng cả mãi mãi không nhận được cuộc điện thoại này. Như vậy, cho dù cả đời cũng không biết được tung tích của Diệp Tử, anh vẫn có thể ảo tưởng để tự an ủi mình.
À, có lẽ bây giờ cô đang ngồi trước đàn piano, gương mặt dịu dàng, lướt tay trên phím đàn. Cũng có thể cô đang ngồi ở một buổi biểu diễn âm nhạc, vỗ tay rất to, hoặc cô còn đang lén hỏi thăm tin tức về anh, không lâu sau lại đột nhiên gửi tới vài hòm quà tặng, hoặc là lại đột ngột xuất hiện trước mặt anh như lần trước.
Cho dù cô không còn xuất hiện nữa, tình cảm của anh với Diệp Tử cũng sẽ dần phai nhạt, nhiều năm sau này, khi nhớ lại cũng chỉ thở dài một câu. Phải rồi, anh nói tới cô ấy phải không, cô ấy từng thích tôi rất lâu.
Nhưng tất cả tương lai này đều bị một cuộc điện thoại phá hủy.
Giọng Diệp Hoa đầy đau khổ, “Tôi tìm được Diệp Tử rồi, em ấy… đã chết.”
Trái tim Trầm Ngạn Hiên như bị đâm một nhát, đầu trống rỗng.
Không khí cũng bị đông lại, xung quanh yên tĩnh như chết.
Bàn tay cầm điện thoại của anh hơi run, ngón tay trắng nõn thon dài nổi lên những đường gân xanh. “Diệp Hoa, đừng lừa tôi, sao cô ấy có thể chết được.” Giọng anh vô cùng bình tĩnh, nhưng gương mặt hơi vặn vẹo, đáy mắt toàn là bóng tối tuyệt vọng.
Tâm trạng Diệp Hoa hiện giờ cũng không tốt hơn anh là mấy, anh ta nói đơn giản vài câu về quá trình điều tra của mình. Nhưng cố tình che giấu chuyện anh ta đã đi cùng Diệp Tử đoạn đường cuối cùng. “Em ấy nhờ tôi chuyển ít đồ cho cậu.”
Cuối cùng, Trầm Ngạn Hiên nhận một chiếc bút ghi âm từ Diệp Hoa.
Suốt cả quãng đường anh đều ngơ ngẩn, biết tin Diệp Tử chết, nói chuyện với Diệp Hoa, gặp mặt, nhận món quà cuối cùng mà Diệp Tử tặng, sau đó về nhà.
Trong chớp mắt đóng cánh cửa lại, anh gục ngã trên nền đất. Toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, ánh muốn ấn nút nghe ghi âm nhưng thử nhiều lần mà không được.
Một lúc lâu sau, bút ghi âm đã hoạt động. Giọng nói dễ nghe của Diệp Tử vang lên.
“Em hỏi anh một câu, trả lời đúng sẽ có thưởng nhé. Đời này, Diệp Tử yêu nhất là ai?”
Trầm Ngạn Hiên ngẩn ra, nước mắt lập tức rơi xuống. Anh thả lỏng tay, chiếc bút ghi âm rơi xuống nền nhà. Anh siết chặt nắm tay, đè lên lồng ngực, cố gắng chịu đựng đau đớn vì trái tim co thắt bất thường.
“Bingo, em biết đáp án của anh rồi.” Giọng Diệp Tử trở nên hiền hòa. Sau đó âm thanh dừng lại một chút, khi vang lên hình như đã là ban đêm.
Cô thở dốc vài tiếng đầy khổ sở, giọng nói nghẹn ngào như khóc, “Trầm Ngạn Hiên, hình như em không kìm chế được nữa, muốn gọi điện thoại cho anh, giống như trước khi chết cũng muốn múa một điệu thật đẹp. Nể tình em đã sắp chết, cho dù anh không thích em, vậy cũng dịu dàng an ủi em một chút đi.”
Trầm Ngạn Hiên lại nghẹn ngào.
Những đoạn ghi âm tiếp theo đều chỉ là vài câu ngắn ngủi.
“Trầm Ngạn Hiên, anh biết khi em mua chiếc bút ghi âm này, trong đầu em có ý tưởng ác độc thế nào không? Em nghĩ dùng hết những ngày ngắn ngủi cuối cùng, ghi lại một nghìn câu, một vạn câu nói với anh, sau đó trả tiền cho một người, để sau khi em chết đi, mỗi buổi sáng, người đó sẽ gửi một câu đến điện thoại di động của anh. Cho dù anh không yêu em, thì cũng phải nhớ đến em mãi mãi.”
“Hôm nay ánh nắng rất đẹp, em đã quên không nói với anh, những năm trước ở Mỹ, có một người bạn đặt chiếc đàn piano ở bên ngoài vườn nhà. Vì vậy mỗi khi trời có nắng ấm áp thế này, em đều ngồi trên mặt cỏ chơi một bài.”
“Ngạn Hiên, em đau quá.”
“Hôm nay, không biết nữ y tá bị làm sao, không tập trung gì cả, đâm kim vào tay em mấy lần mà vẫn không chuẩn, em nghĩ chắc là cô ấy đang thất tình.”
...
“Có phải anh rất chán ghét em không, luôn dùng cách vô sỉ như vậy để quấn lấy anh. Anh nhận ra đúng không, bất kể là những đĩa CD trước đây hay là chiếc bút ghi âm này, thật ra đều chỉ vì không muốn anh quên mất em mà thôi. Đừng quên em, có được không.”
Ánh mắt Trầm Ngạn Hiên tràn đầy tuyệt vọng, bật khóc thành tiếng, sau đó ho khan dữ dội. Anh cẩn thận nhặt chiếc bút ghi âm lên, sau đó lại thả xuống, nhắm mắt lại, chỉ có đôi môi đang run rẩy là biểu lộ tâm trạng của anh.
Anh ngồi lẳng lặng trên sàn nhà, mở đi mở lại chiếc bút cho đến khi nó hết điện. Nhưng những âm thanh ấy vẫn cứ quanh quẩn bên tai anh, lặp đi lặp lại.
Trầm Ngạn Hiên không ngủ không nghỉ, ngồi tròn một ngày một đêm như một chiếc cọc gỗ trên sàn, mãi tới khi cấp dưới đến nhà tìm mới phát hiện ra anh.
Sau đó, anh sa sút trầm mặc trong một khoảng thời gian dài. Nhìn bề ngoài thì có vẻ bình thường, chỉ là ánh mắt đã thay đổi. Bất kể đang làm gì, trong hội nghị hay đàm phán với đối tác, ánh mắt đều có chút hoảng hốt, lơ đãng một cái là không thể tập trung được.
Chỉ những khi tự giam mình trong phòng, chơi đàn piano, tâm trạng anh mới bình tĩnh trở lại, trái tim mệt mỏi có thể nghỉ ngơi đôi chút.
Nhưng cũng chỉ có thể lừa mình dối người trong chốc lát mà thôi.
Không biết có phải Diệp Tử đã hạ lời nguyền trong chiếc bút ghi âm hay không, cứ tưởng rằng theo thời gian, mọi thứ sẽ dần phai nhạt, nhưng chiếc gai đâm trong trái tim anh lại đâm cành trổ lá, không hề có dấu hiệu tàn úa.
Về sau này, mọi người, bao gồm cả Diệp Hoa đều cho rằng anh đã thoát ra, chỉ có anh biết chẳng qua là bản thân mình đã hiểu cách ngụy trang hơn mà thôi.
Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh Diệp Tử vừa khóc vừa tự nói “Đừng quên em, có được không”, tâm trạng anh lập tức sẽ trở nên xao động, khiến anh không thể bình tĩnh đối mặt với bất kì người phụ nữ nào khác.